Tống Nghi rất bất ngờ về chuyện Cố Hành Xuyên tìm anh, oán hận đến mức muốn chạy theo đòi nợ, anh cười khẽ, ngón tay chọt chọt vào ngực của hắn: "Tâm nhãn cậu cũng nhỏ thật."
Cố Hành Xuyên nắm được tay anh rồi đè xuống, không cho anh cử động, "Trái tim tôi còn nhỏ hơn, em xong đời rồi."
Hắn vừa dứt lời liền đưa tay Tống Nghi đến bên cạnh môi rồi cắn nhẹ lên đầu ngón tay.
Tống Nghi khựng lại, môi lưỡi nóng hổi lại ẩm ướt, mang theo đau nhói giống như bị ong mật chích: "Cậu có thể đừng chán ngấy như vậy được không?"
Cố Hành Xuyên siết chặt tay anh, nhướng mày, "Người khác còn chẳng có cái vinh hạnh này đâu, em ghét bỏ cái gì hả?"
Tống Nghi khẽ cau mày, mím môi không nói gì.
Cố Hành Xuyên lấy điện thoại từ trong túi ra, loay hoay mấy phút rồi quơ quơ màn hình điện thoại trước mặt Tống Nghi, "Thấy cưng đáng thương như thế nên anh đây muốn dẫn cưng đi chơi, cưng muốn đi đâu?"
Tống Nghi nhìn cảnh du lịch sắc màu rực rỡ trong điện thoại, trong lòng đột nhiên hứng thú, gần đây cuộc sống của anh có nhiều điều phiền não quá, đầu tiên là chuyện Tống Khiết li hôn, rồi đến chuyện anh mang thai, sau đó là chuyện hôm nay...
Có lẽ nên đi đâu đó khuây khỏa một chút.
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Los Angeles đi."
Đúng lúc anh cũng đang muốn đi tham quan thành phố điện ảnh Hollywood, Tống Nghi rất tò mò về hậu trường của các bộ phim.
"Los Angeles thì được." Cố Hành Xuyên cúi đầu bấm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-hao-mon-tinh-dich-ki-hieu/652393/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.