Khinh Nhạc Giáo tuy rằng thức thời, sẽ không chủ động trêu chọc những danh môn vọng tộc đó, nhưng có thể ở trên giang hồ làm loạn ra danh hào “Ma giáo”, bọn họ cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy tiện nắn bóp.
Bị người khi dễ trên đầu, lại làm sao có đạo lý thoái nhượng?
Đoạn Ninh Trầm đứng dậy, nói: “Đường rộng lớn như vậy còn chưa đủ cho Vương gia các ngươi đi? Tránh lui bên ngoài đến trăm mét? Thế nào? Thân Vương gia các ngươi trăm mét mới vừa à?”
Thị vệ sắc mặt phát lạnh, cất bước giơ tay xuất kiếm, “Nhãi ranh không được vô lễ!”
Thấy thứ kia chĩa hướng vào bản thân, Đoạn Ninh Trầm nhanh chóng ra tay, hai tay kẹp lấy mũi kiếm, hơi hơi dùng một chút lực, mũi kiếm kia thế nhưng trực tiếp đứt gãy.
Chỉ mất chút công phu, thị vệ đã bị bóp lấy yết hầu, chế trụ đôi tay, bị ấn trên mặt đất.
Đoạn Ninh Trầm dùng đầu gối đè lên người gã, nhìn một vòng khuôn mặt mang đầy cảnh giác của các thị vệ, cà lơ phất phơ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn đuổi đi chúng ta, nhường đường cho Vương gia các ngươi? Dù thế nào chúng ta cũng không có khả năng lui nửa bước. Các ngươi nếu thức thời, liền lăn chạy nhanh, đừng quấy rầy nhóm chúng ta nghỉ ngơi.”
Mấy thị vệ khác giơ kiếm không nhúc nhích, có một người vội vàng rời đi, hẳn là về để bẩm báo.
Trong lúc nhất thời, không khí lâm vào giằng co, ở giữa hai bên có ẩn ẩn sát khí lưu động.
Lúc này thực yên lặng, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-giao-chu-ma-giao-bat-di/1154463/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.