"Thì ra là bởi vì nói mớ?" 
Lâm Lộc không biết nói gì. 
Nói mớ mà thôi! Khó khăn lắm có thể đến Thánh Y Ti, đó chính là thánh địa trong lòng cậu, ai có thể không kích động? Nói mớ mấy câu, anh phải đến mức này sao? 
A, không đúng. 
"Trí Viễn ca, không phải buổi tối anh ngủ ở cách vách sao? Tại sao em nói mới cái gì anh cũng biết?" 
"Ặc......Cái kia......Tôi......" 
Ninh Trí Viễn đột nhiên nói lắp. 
"Không phải nửa đêm anh lại chạy tới phòng em chứ?" 
"Ô......" 
"Không đúng, hiện tại phòng bệnh này của em ngay cả giường cho người chăm sóc bệnh nhân cũng không có, anh đã ngủ ở chỗ nào vây? Sofa? Ghế dựa? Cũng không thể ngồi xổm ở đầu giường nhìn lén em ngủ chứ." 
Thuận miệng trêu đùa vài câu, Lâm Lộc cũng cảm thấy không có khả năng, ha ha ha cười vài tiếng. 
Nhưng mà Ninh Trí Viễn không cười. 
Chẳng những không cười, mặt còn xanh mét. Một bộ dáng không có chỗ dung thân, muốn từ trên xe ngựa nhảy xuống biểu tình. Lâm Lộc: Ha ha ha a ha ha ha......Hả? 
Lâm Lộc cũng không cười. 
Cậu trừng lớn đôi mắt, khó có thể tin mà nhìn Ninh Trí Viễn. 
"Không......Không thể nào Trí Viễn ca? Anh thật sự......" 
"Còn không phải tôi không an tâm em sao!" 
Sắc mặt Ninh Trí Viễn chuyển từ xanh mét thành trướng hồng, rất nhanh cả tai cũng theo đó mà đỏ lên. 
Nửa đêm không ngủ, trộm đi xem vợ, còn ngồi xổm ở mép giường của vợ, không bỏ đi được rình mò giống như tên biến thái —— Chuyện mất mặt như vậy sao có thể bị vợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103511/quyen-3-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.