Rất nhanh điện thoại đã chuyển được.
"Tiểu Lộc?"
Một giọng nữ thành truyền đến, mang theo vui mừng bất ngờ.
"Rốt cuộc em cũng gọi điện cho chị! Anh Trang Hiểu đã gặp em rồi sao? Có phải em đã nghĩ kỹ rồi không?"
Lâm Lộc nhắm mắt, một cái chớp mắt này, cậu rất muốn cắt đứt.
Cậu biết, ở một khắc cậu mở miệng, cậu liền không có đường rút lui nữa.
Nhưng cậu vẫn vững vàng nắm lấy điện thoại.
Không thể cắt đứt. Cho dù sẽ cảm thấy đau lòng.
Nếu đã lựa chọn con đường này, không thể để lại tiếc nuối mà tiếp tục đi xuống như vậy.
"Vâng, đã nghĩ kỹ rồi."
"Vậy em......"
"Làm theo mọi người nói đi."
"Thật tốt quá!"
Trình Tuyết hoan hô một tiếng, mang theo vui vẻ không thể kiềm ném.
"Chị vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với em, sợ không có cơ hội bồi thường. Tiểu Lộc, sau đó rốt cuộc không liên hệ với em được, em biết trong lòng chị áy náy bao nhiêu không?"
"Chị Trình Tuyết, đừng nói như vậy. Danh sách tuyển chọn đó vốn dĩ nên là của chị, biểu hiện trong ngày dự tuyển của chị xác thật tốt hơn so với em."
"Tiểu Lộc! Em đừng gạt chị nữa, trong lòng chị đều biết! Cái gì gọi là biểu hiện tốt chứ? Gia cảnh của mấy bạn học chúng ta rất tốt, ai cũng không cần dốc hết sức lực vì phí báo danh, nhưng mà em và chị -- Chúng ta là từ nơi nào bò ra? Người khác không hiểu em, chẳng lẽ chị còn không hiểu sao? Đến bây giờ em còn dùng biểu hiện ngày đó tới qua loa lấy lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103509/quyen-3-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.