Bác sĩ Fred càng rống càng lớn tiếng. 
"Biết có nguy hiểm anh còn dám xằng bậy?! Thứ thuốc kia vì cái gì mà trái pháp luật, bởi vì hiệu quả của nó rất tốt, bởi vì nó có tính gây nghiện rất cao, còn bởi vì nó có tác dụng phụ quá mạnh! Là thật sự có khả năng không tỉnh lại anh biết không, đặc biệt là không khống chế được lượng thuốc, một lần tiêm vào quá nhiều! Cho nên tôi mới đặt thiết bị cảm biến ngoài vỏ hộp, mỗi lần mở ra cách thời gian quá ngắn tôi đều sẽ gọi điện thoại hỏi cậu ấy! Nhưng anh ngược lại, trực tiếp ba mũi! Anh thứ kẻ điên này! Ngươi thật sự muốn hại chết cậu ấy sao?" 
"......" 
"Anh có biết không, khả năng cậu ấy cũng không tỉnh lại mãi mãi?" 
Ninh Trí Viễn ngước mắt lên. Sắc mặt của hắn so sánh với Lâm Lộc, không biết là ai tiều tụy hơn. 
Hắn gật gật đầu. 
"Tôi biết." 
"Chẳng lẽ anh lại không để ý?" 
"Đương nhiên tôi để ý." 
Ninh Trí Viễn lại cúi đầu. Hắn vẫn luôn nhìn Lâm Lộc. Giống như ánh mắt hắn đã không còn cách nào rời khỏi Lâm Lộc, cho dù cậu nằm ở bên cạnh hắn. 
"Nhưng anh kêu tôi phải làm sao bây giờ? Cậu ấy đau thành như vậy. Một mũi đã không có tác dụng, mắt tôi thấy cậu ấy cắn môi đến máu tươi đầm đìa, đau đến đầy người đều là mồ hôi. Cậu ấy ở trong ngực tôi, cậu ấy sống không bằng chết. Đương nhiên tôi biết nguy hiểm. Nhưng chẳng lẽ tôi có thể nhìn cậu ấy chịu khổ như vậy, lại không hề làm gì?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103504/quyen-3-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.