Lúc Ninh Trí Viễn theo Lâm Lộc lên chiếc xe, dòng người trong công viên đã vơi bớt đi một chút.
Ngồi trên xe, Lâm Lộc lung lay, cậu cơ hồ mệt đến nằm liệt. Nhưng cậu còn đang cười.
Vệt sáng đầy người, đầy mặt toàn là mồ hồi. Áo thun có thể sắp vắt ra nước, ngay cả quần jean thật dày cũng dính ở trên người, một tầng mồ hôi. Cậu tựa như say rượu, đôi mắt sáng đến kinh người, hai bên má đỏ ửng. Cậu thở hồng hộc, tay chống ở trên đùi, cơ hồ đứng không vững.
Phía sau, từng người ở nhóm múa ôm cổ cậu, hôn ở bên má cậu một cái hôn thân mật, đó là truyền thống của dân bản sứ, đại biểu cho sự sự thân mật khăng khít của A Hỉ Lợi Á.
Nhưng Lâm Lộc không có đáp lễ. Đôi mắt lăng lăng nhìn ở dưới xe.
Đám người mãnh liệt, cậu lại chỉ có thể nhìn thấy một người.
Trước kia mỗi một lần lên sân khấu, đều là như thế này.
Có nhiều người xem như vậy. Trong mắt cậu lại chỉ có một người.
"Trí Viễn ca......"
Khuôn mặt người kia nặng nề.
Băng nặng nề, lửa phẫn nộ, gió mềm mại, mây thương tiếc. Còn có trái tim nóng bỏng nhảy lên, tất cả đều dung hòa ở cùng nhau, mới đúc thành Ninh Trí Viễn đứng trước mặt cậu.
"Em có biết em đang làm gì không?!"
Mở miệng liền phát hỏa, giọng nói đột nhiên nghẹn lại. Bởi vì Lâm Lộc dang hai tay ra, từ trên chiếc xe nhảy xuống.
Giống như chim bay mỏi về tổ, bay về phía hắn.
"Tiểu Lộc!"
Mở ra cái ôm ấp, vững vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103497/quyen-3-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.