Lâm Lộc mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cậu ngồi ở một chiếc xe lửa chạy rất nhanh. Toàn bộ trong xe chỉ có một mình cậu, ngoài cửa sổ xe, một đường hầm lại tiếp một đường hầm, không ngừng nghỉ.
Ầm. Ầm. Ầm. Ầm. Mỗi một đường hầm đều rất tối, chỉ có lúc đường hầm đan xen mới có ánh sáng trong nháy mắt. Nhưng cũng chỉ là nháy mắt mà thôi. Lúc sau, lại là bóng đêm vô tận, chỉ có tiếng bánh xe va chạm đường ray, tất cả còn đang tiếp tục.
Lâm Lộc không động đậy. Bởi vì không cần. Thậm chí cậu không sợ hãi, chỉ là an tĩnh mà ngồi ở chỗ kia.
Thậm chí, có chút chờ mong.
Tại bóng đêm đơn điệu vô tận tuần hoàn này, ở trong tiếng ầm không dứt. Mỗi một lần bốn phía sáng lên, Lâm Lộc nhìn thấy một đầu khác của thùng xe có đứng một người.
Mặt mày thâm thúy, khuôn mặt lãnh đạm, an tĩnh đứng tại chỗ, yên lặng nhìn cậu.
"Em đã đến rồi."
Lâm Lộc đứng lên.
Cùng lúc đó, bóng đen của đường hầm lại buông xuống lần nữa.
Nhưng cậu không thèm quan tâm, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước. Không biết đi được bao lâu, cái gì cũng không nhìn thấy, thường thường đụng vào ghế và bàn —— Nhưng cậu không để bụng. Cậu nghĩa vô phản cố.
Rốt cuộc, nhào vào trong lồng ngực ngưòi nào đó.
Lâm Lộc trở tay ôm lấy người kia. Ảo ảnh đó cũng không nhúc nhích. Mỗi một lần cảnh trong mơ đều là giống nhau, cho dù cậu xuất hiện ở nơi nào, cho dù là cảnh tượng như thế nào, Ninh Trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103485/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.