Vẫn là trầm mặc như cũ. Nhưng tốt xấu gì Lâm Lộc cũng không đứng dậy rời đi.
Ninh Trí Viễn cắn đầu mẩu thuốc lá, cười nhàn nhạt.
Giống như trước kia hắn đoán. Lâm Lộc mãi mãi lương thiện như thế này. Cho dù là chán ghét một người, đối mặt với thỉnh cầu như vậy, lại vẫn không có cách nào mặc kệ.
Mình thật đúng là đê tiện. Biết rõ tính tình cậu như vậy, lài còn muốn bới móc những quá khứ bất kham của mình ra cho cậu xem.
Nhưng nếu không thì sao?
Ngoại trừ Lâm Lộc, ai có thể xứng để Ninh Trí Viễn hắn xé mở vết sẹo xa xưa kia ra, triển lãm chuyện xưa mộng cũ máu chảy đầm đìa này?
"Em đi cùng tôi, tôi cho em xem một thứ."
Đứng dậy đi vào động. So sanh với ba ngày trước, ngoại trừ thiếu một chút đồ hộp, còn lại không có bất kỳ thay đổi gì.
Ninh Trí Viễn lập tức đi qua chồng đồ hộp ở bên cạnh, đến chỗ sâu trong huyệt đọng. Bên kia có một khối đá ngầm to nhô ra, phải khom lưng mới có thể chui vào bên trong. Nhưng bên trong ngoại trừ có một khối đá ngầm tích nước không ngừng cũng không có thứ gì khác.
Ninh trí Viễn vỗ vỗ đá ngầm ẩm ướt, chỉ vào bên trong.
"Nhìn thấy khối đá ngầm kia không? Phía sau động. Đương nhiên, thoạt nhìn hiện tại chỉ là cái hố lõm vào, tuy rằng rất kín đáo, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như huyệt động lúc nãy. Em đẩy khối đá ngầm kia ra -- Em để ý không? Nhìn qua không giấu được người đúng không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103435/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.