Hai ngày sau là sự bình tĩnh mà hai người không nghĩ đến.
Không biết vì cái gì, những tên lính đánh thuê đó vẫn không tìm tới cửa.
Ninh Trí Viễn cũng không chủ động đi tìm Lâm Lộc nữa.
Hắn không nói chuyện, cả ngày dựa vào cửa hang động, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh. Phía trên tràn đầy đá ngầm loang lổ, trải rộng bởi vò sò khô và dấu vết của việc ngâm nước biển. Ngẫu nhiên sẽ có ánh sáng từ khe hở lộ ra, có đôi khi sẽ chiếu trên mặt hắn, tựa hồ hắn cũng trở nên khô khan, thành một bộ phận của vách đá tang thương.
Buổi tối, hắn cũng không đi vào trong động. Lâm Lộc không biết hắn có ngủ không, hoặc là ngủ khi nào. Mỗi đêm, cậu bừng tỉnh từ trong ác mộng nhìn ra cửa động, Lâm Lộc cũng cũng có thể thấy được đầu mẩu thuốc lá cháy lập lòe trong bóng đêm.
Ngày thứ ba, Ninh Trí Viễn đã hút hết mấy điếu thuốc ẩm nước biển. Tối hôm đó, cũng không còn ánh lửa này nữa.
Lâm Lộc cũng ngẫu nhiên chủ động đi tìm Ninh Trí Viễn.
Chính xác ra là một ngày hai lần. Dùng túi tự sôi đun nóng đồ hộp, cậu sẽ đưa đến trước mặt Ninh Trí Viễn -- Sau đó đứng dậy rời đi. Cậu không cố tình né tránh ánh mắt của Ninh Trí Viễn. Biểu hiện của cậu dường như Ninh Trí Viễn căn bản không tồn tại.
Từ đầu tới đuôi, Ninh Trí Viễn im lặng mà nhìn Lâm Lộc, tựa như đang nhìn một giấc mơ sắp bị rách nát.
Rốt cuộc, ở một buổi chiều hoàng hôn đốt cháy điếu thuốc cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103434/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.