Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Đã bảy năm rồi, con nhìn xem con có được cái gì? Nếu không phải mẹ nhanh chóng quyết định, đưa ra chủ ý lấy một tỷ kia của hắn thì bảy năm nay con cho hắn chơi không, con còn không có nổi cái rắm! Mẹ chỉ có một đứa con là con, cuối cùng tiền này không phải là của con sao? Không cảm ơn mẹ, còn dám nổi giận với mẹ?"
"Cảm ơn mẹ? Con cảm ơn mẹ cái gì? Cảm ơn mẹ gạt con? Cảm ơn mẹ nói mẹ muốn chết, để con quỳ xuống đất cầu xin tiền hắn?
Cảm mẹ làm con suốt 6 năm cũng không dám ngẩng đầu lên, bị hắn khinh thường, bị hắn mắng phế vật, bị hắn mắng tiền chui vào mắt, bị hắn làm giống như gia súc, rồi lại bị ném trên mặt đất như miếng giẻ lau?!
Bảy năm, tại sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy! Chỉ bởi vì một tỷ kia của mẹ sao, con từ bỏ Thánh Y Ti, từ bỏ việc học, từ bỏ cơ hội tồn tại giống một con người! Mẹ biết không, hắn đã cho con lựa chọn, hắn nói nếu con không chọn một tỷ kia có thể yêu đương với hắn......Nhưng con vì một tỷ của mẹ, chọn làm món đồ chơi của hắn!
Con ơn cảm ơn mẹ cái gì? Mẹ, con cảm ơn dùng sự thật lòng của con đối với mẹ đi lừa tiền, cảm ơn mẹ hủy hoại ước mơ của con, sự nghiệp của con, huỷ hoại tình yêu và cuộc đời con?"
Lâm Lộc càng nói càng kích động, một tay cậu chống đỡ trán, ngón tay cong lên, móng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103383/quyen-1-chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.