Chương trước
Chương sau
Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Nghe ra có hơi không đúng, giọng nói Bình tỷ lập tức cao lên.
"Cậu làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại nói như vậy! Chẳng lẽ những đồng tiền đó, Lâm Lộc, cậu vay nặng lãi sao?"
Chớp mắt trở nên hoảng loạn, giọng nói Bình tỷ lại rất kiên định.
"Lâm Lộc cậu ở đâu, tôi lập tức đi tìm cậu! Cậu đừng sợ, cho dù là vay nặng lãi, Bình tỷ bán nhà nghỉ đi ra ngoài làm công, nhất định có thể trả hết nợ! Cậu là vì giúp chúng tôi, nhưng cậu đừng làm những việc ngốc nghếch! Ngàn vạn lần đừng trốn nợ, nợ này vốn dĩ nên là Bình tỷ tôi gánh vác, Bình tỷ có thể chịu khổ, Bình tỷ có cách trả lại tiền! Cậu đừng có ngớ ngẩn!
"Bình tỷ, không phải. Là......Là tôi muốn ra nước ngoài thi đấu đi. Cho nên, mới muốn cáo biệt mọi người."
Giọng nói đối diện nghẹn lại. Một lát sau, Bình tỷ nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Thi đấu cái gì? Cuộc thi trước kia cậu từng nói? "
"Đúng vậy, chính là cuộc thi đó. Sân khấu Thánh Y Ti, ước mơ duy nhất cuộc đời tôi."
Lâm lộc tươi cười hoảng hốt, tầm mắt chậm rãi lay chuyển. Như là đang nhìn quầy ở phía đối diện, nhưng tầm mắt cậu lại xuyên qua những điểm tâm tinh xảo và bánh kem, tựa hồ dừng ở trong hư không vô tận.
"Tôi đi tìm người tôi thích. Anh ấy đáp ứng hỗ trợ cho tôi đi thi. Anh ấy đối với tôi rất tốt, phí phẫu thuật của Tiểu Mỹ cũng là anh ấy ra. Nếu không, tôi lấy đâu ra tám mươi vạn chứ?"
"Là như vậy sao sao? Cái này."
Bình tỷ có hơi bị thuyết phục. Đúng vậy, lấy tình cảnh của Lâm Lộc, sao có thể lấy ra tám mươi vạn ngay lập tức? Lúc trước cậu vất vả như thế nào Bình tỷ cũng đã thấy, nếu là cậu có biện pháp gì lập tức kiếm được nhiều tiền như vậy, cần gì phải làm chính mình mệt mỏi thành như vậy?
Lúc trước Lâm Lộc cầm tiền trở về, Bình tỷ cũng lo lắng mà đã từng ép hỏi cậu. Nhưng Lâm Lộc nói, là bạn cậu cho mượn. Hỏi cậu là bạn nào, tại sao có thể lấy được tám mươi vạn nhanh như vậy? Cậu lại ngậm miệng không chịu nhiều lời. Chỉ là nói cho Bình tỷ, yên tâm dùng đi, cậu sẽ trả lại.
Còn chưa kịp hỏi tới câu cuối cùng, bệnh tình của Tiểu Mỹ đã đột nhiên chuyển biến nghiêm trọng! Cấp tốc, cần tiến hành phẫu thuật ngay lập tức, Bình tỷ hoảng sợ, khi ký một chồng giấy đồng ý làm phẫu thuật tay đều run lên. Chờ khi cô vào văn phòng bác sĩ với gương mặt toàn nước mắt, đã không thấy bóng dáng của Lâm Lộc nữa.
Tám mươi vạn kia, cũng đã giao cho chỗ thu viện phí, trở thành phí phẫu thuật cho Tiểu Mỹ.
Lúc sau nữa, Bình tỷ lại không thể liên lạc được với Lâm Lộc. Tiểu Mỹ tai qua nạn khỏi, cục đá ngàn cân trên vai cô bé đã rơi xuống, nhưng nỗi lo lắng cho Lâm Lộc lại treo ở trong lòng, không thể buông xuống được.
Giờ phút này, nghe nói Lâm Lộc lấy tiền từ "người cậu thích", tựa hồ tất cả đều đã được thông suốt -- Vốn dĩ trước đây cậu đi theo một người có tiền, đương nhiên Bình tỷ biết. Lâm Lộc tự tôn tự trọng, không muốn vì phí đi thi của mình mà cầu người đàn ông kia, Bình tỷ cũng rõ ràng. Nhưng giờ phút này, cậu lại chính vì mạng mẹ con hai người đi cầu người nọ, không biết có phải chịu ủy khuất gì không....
Bình tỷ đau lòng, nước mắt lại trào ra.
"Tiểu Lộc, xin lỗi....Đều là do Bình tỷ, Bình tỷ là một kẻ bất lực! Liên lụy đến cậu nhiều như vậy....Người đàn ông có tiền kia không làm khó cậu chứ? Hả, Tiểu Lộc? Mấy ngày nay, có phải cậu đã chịu khổ rồi không?"
"Không có. Bình tỷ, anh ấy thích tôi, sao có thể để tôi chịu khổ chứ."
"Nhưng mà tôi không yên tâm. Trước kia kẻ có tiền đó đối xử với cậu như vậy, hắn sẽ đối xử tốt với cậu sao? Tiểu Lộc, hay là cậu bị số tiền này ép không thể trở về? Nếu là như vậy, cậu cũng đừng trở về! Bình tỷ thật sự có thể kiếm được tiền, nếu là cậu không có chỗ ở, chúng ta cứ ở bên nhau đi. Tuy rằng Bình tỷ hơi nghèo một chút, nhưng vẫn có thể làm cơm cho cậu ăn, được không Tiểu Lộc."
Hốc mắt Lâm Lộc đau xót. Cậu che mặt lại, bả vai run lên.
Lời mời của Bình tỷ, khả năng cậu sẽ vĩnh viễn không có cách nào đáp ứng. Nhưng mà cậu biết, thì ra cũng sẽ có nơi luôn mở rộng cửa đón cậu, có một chiếc đèn vì chờ cậu mà thắp sáng suốt đêm. Thì ra cậu có một gia đình, Bình tỷ và Tiểu Mỹ chính là người nhà không có huyết thống của cậu.
"Cảm ơn chị Bình tỷ, có nhưng lời này của chị tôi đã thấy đủ rồi. Chỉ là tôi thật sự phải đi.
Bình tỷ, tôi và anh ấy hợp lại, về sau tôi sẽ mãi mãi ở bên anh ấy. Cho nên tôi không quay về, chúng tôi cũng sẽ không gặp lại. Chúng tôi muốn ra nước ngoài, đi thi đấu, sau đó đến một nơi rất xa, tôi và anh ấy cùng.....Bình tỷ, tôi sẽ mãi mãi nhớ đến hai người."
"Cái gì? Cậu không trở lại?"
Bình tỷ cả kinh.
"Nhưng Tiểu Lộc à, cậu không tới nhìn Tiểu Mỹ một cái sao? Nó luôn nhắc đến cậu mãi...."
"Không được. Không có thời gian. Bình tỷ, tôi phải đi rồi, tạm biệt."
Dứt lời, Lâm Lộc tắt điện thoại. Rũ đầu hồi lâu, cậu vươn tay sờ đầu gối của mình.
Nói dối cũng chỉ là nói dối.
Chân cậu đã bị hủy hoại, mộng tưởng cũng tan nát. Cậu sẽ không hợp lại với Ninh Trí VIễn, vĩnh viễn sẽ không có khả năng ở bên nhau.
Nhưng cậu thật sự muốn đi đến một nơi rất xa, mãi mãi không quay trở lại nữa.
Vốn dĩ nơi cậu muốn đi là thiên đường. Xong hết mọi chuyện, từ đây sẽ lại thống khổ. Nhưng mà những lời nói của Bình tỷ làm cậu dao động -- Nếu là cậu đúng, nếu là cậu tồn tại, ít nhất còn có thể khiến một cô bé bệnh nặng có thể sống sót. Nếu cuộc sống của cậu còn nơi đáng giá để lưu luyến.....Có phải cậu cũng nên kiên trì một chút, sống sót thử một lần?
Bình tỷ cũng giống như mẹ cậu, nhưng chung quy vẫn không phải mẹ cậu.
Cậu cũng không mở miệng được, nói Bình tỷ giúp cậu một phen, né tránh khỏi sự khinh nhục và truy đuổi của Ninh Trí Viễn.
Nhưng mà.....Cậu còn có mẹ ruột. Có khi còn chẳng để ý đến cậu, nhưng cũng không thể nhìn cậu chết đi? Hiện tại mẹ có rất nhiều tiền, có nguyện ý cho cậu mượn một chút, để cậu mua một chiếc vé máy bay, trốn đến một nơi không biết tên, cả đời này cũng không hề trở lại nữa?
Do dự hồi lâu, Lâm Lộc lại bấm một dãy số khác. Lấy hết dũng khí, cậu nhẹ giọng nói.
"Mẹ, con là Lâm Lộc."
"Tiểu Lộc?"
Giọng nói Từ Thu Quân đột nhiên bén nhọn.
"Con cũng nghe nói đúng không? Hiện tại mẹ là kẻ có tiền! Đám người Lâm gia rác rưởi kia cũng bị mẹ đuổi đi! Hiện tại, căn biệt thự này họ Từ! Ha ha ha ha ha ha!"
Lộc Lâm há miệng thở dốc. Hồi lâu, cậu nhẹ giọng nói.
"Như vậy sao. Mẹ, chúc mừng mẹ."
"Đương nhiên con nên chúc mừng mẹ! Nhiều năm khổ sở như vậy mà! Vì ngày này mà chịu bao nhiêu cực khổ, bị chịu bao nhiêu tội!
Nếu không phải con không hiểu chuyện, làm sao mẹ có thể chịu tội lớn như vậy? Nếu không phải con không thu phục được Ninh Trí Viễn, mẹ đã hưởng những chuỗi ngày hạnh phúc này từ sớm! Ninh Trí Viễn đáng chết....Con ngủ với hắn lâu như vậy, thế nhưng còn tính toán chi li với mẹ! Còn không phải chỉ là lấy một tỷ từ chỗ hắn thôi sao! Hắn có tiền như vậy, cho con một tỷ thì làm sao? Phải, cuối cùng tiền kia được chia làm của riêng, nhưng rốt cuộc của cải của Lâm thị cũng chia cho hắn hơn phân nửa, hắn cũng không lỗ! Muốn mẹ nói, cái này cũng đều tại con! Nếu là con câu lấy linh hồn bé nhỏ của hắn, hai mẹ con chúng ta phải ăn buồn ăn mệt vậy sao?"
"Mẹ nói cái gì?"
Lâm Lộc cả kinh.
"Cái gì cho con một tỷ? Con chỉ mượn tiền hắn một lần, là rót vốn cho Lâm gia! Mẹ, mẹ nói 'cho con một tỷ' là cái gì, con chưa từng lấy tiền của hắn!"
"Nói con ngốc, là con thật sự ngốc thiệt?"
Từ Thu Quân dạt dào đắc ý.
"Bệnh gì không bệnh, mẹ con cát nhân thiên tưởng, mấy tên cẩu Lâm gia kia đã bệnh chết, mẹ cũng sẽ không có chuyện gì! Chẳng qua chỉ là lừa gạt Ninh Trí Viễn, cho con lấy cái cớ đi đòi tiền."
* Cát nhân thiên tướng (吉人天相): người tốt, người quân tử được trời phù hộ.
Lúc ấy tình hình thị trường chứng khoán sụp đổ nghiêm trọng, có không ít lời đồn cũng nói tự thân Ninh Trí Viễn cũng khó bảo toàn, nói không chừng tập đoàn Ninh thị cũng chịu không nổi. Con theo hắn lâu như vậy, chẳng lẽ muốn làm gì? Đào một chút chỗ tốt không phải là điểu đương nhiên sao?"
"'Đương nhiên'? Cái gì gọi là 'đương nhiên'? Con đi theo hắn một hồi, lại 'đương nhiên' ở thời điểm hắn khó khăn nhất bỏ đá xuống đáy giếng? Con đi theo hắn là bởi vì thích hắn, không phải bán mình cho hắn!"
Lâm Lộc lập tức gấp gáp, đôi tay thẳng run run. Cậu không thể nghĩ tới, thế nhưng Từ Thu Quân còn làm ra loại chuyện như vậy!
"Cho nên mẹ, trước giờ mẹ căn bản chưa từng bị bệnh đúng không? Ninh Trí Viễn nói con và các người cấu kết lừa hắn, con còn nói những lời chuẩn xác phản bác lại, thì ra hắn chưa từng nói sai? Thì ra mẹ thật sự là kẻ lừa đảo, còn lôi kéo con cùng nhau làm một kẻ lửa đảo đê tiện! Thì ra mẹ làm con ở lúc hắn khó khăn nhất, bỏ đá xuống đáy giếng mở miệng vay tiền hắn? Mẹ, tại sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy, tại sao mẹ không nói cho con sự thật?"
"Nói cho con cái gì? Nói cho con để con đi mật báo với Ninh Trí Viễn sao? Tiểu Lộc à, khi đó con còn nhỏ tuổi, bị Ninh Trí Viễn làm cho si mê, đương nhiên mẹ không dám nói cho con. Nhưng mẹ cũng vì muốn tốt cho con! Nếu không, làm gì có chuyện sau này Lâm gia lễ nhượng ba phần đối với mẹ, còn không phải sợ chọc giận mẹ, mẹ liền cá chết lưới rách, đi nói cho Ninh Trí Viễn chuyện một tỷ kia? Cho nên mẹ mới có cơ hội lấy được nhiều cổ phiếu của Lâm gia như vậy, hôm nay mới có thể lật mình làm kẻ có tiền!"
Đắc ý cười vài tiếng, Từ Thu Quân kéo dài âm điệu nói.
"Được rồi, còn không phải chỉ lừa con một lần thôi sao. Con là con trai mẹ, còn so đo cái này với mẹ sao? Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi ăn chút đồ ngon, trang điểm trang điểm, lại mua một căn hộ. Thoải mái dễ chịu, không phải khá tốt sao?"
"Không tốt, không tốt một chút nào! Con thật sự chịu đủ những người như các người rồi! Con không thể ở nổi cái nơi quỷ quái này thêm một ngày nào nữa, mẹ, mẹ tận tình thưởng thụ những ngày lành có tiền của mẹ đi! Đừng kéo con theo, con phải đi!"
"Cái gì? Tiểu Lộc, có phải con điên rồi không? Mẹ chỉ có một mình đứa con là con trai, nếu con đi rồi, về sau mẹ trông cậy vào ai? Đây chính là thành phố giàu nhất cả nước, ở chỗ này có thể trà trộn vào vòng thượng lưu, đến nơi nào cũng xài được! Tại sao con có thể tùy tiện nói đi là đi là đi, mẹ mới đạp đổ Lâm gia, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta mới chỉ bắt đầu!
Tiểu Lộc, con lớn lên đẹp như vậy, tính cách lại ngoan ngoãn, là thứ mà cái quý bà thích nhất! Đến lúc đó nhận mấy người mẹ nuôi làm tỷ tỷ, con có thể quen toàn bộ giới quý tộc! Phục vụ phụ nữ dễ hơn phục vụ đàn ông rất nhiều, con ngoan ngoãn như vậy sẽ làm người ta đau xót, nhất định sẽ xen vào được! Qua mấy ngày nữa, mẹ sẽ đưa con đi đổi tên, về sau con tên Từ Lộc đi, theo họ mẹ!
Đúng rồi, tên con cũng phải sửa một chút. Cái gì mà Tiểu Lộc, không có khí chất của người giàu có gì hết?"
"Mẹ! Mẹ bán con cho Lâm gia còn chưa đủ, còn muốn bán con cho những phu nhân nhà giàu một lần sao?"
"Con đứa nhỏ này tại sao lại nói chuyện khó nghe như vậy! Không phải mẹ muốn tốt cho con sao!"
Từ Thu Quân nghiến răng nghiến lợi. Nhưng dường như bà đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thử nói.
"Tiểu Lộc, có phải con còn nhớ thương Ninh Trí Viễn không? Vậy cũng đúng, rốt cuộc hắn có tiền. Nếu không, sửa tên cho con thành Từ Tư Viễn, hoặc là Từ Niệm Viễn? Còn có cơ hội thử Ninh Trí Viễn một chút, xem hắn có niệm tình cũ với con không......"
"Mẹ! Mẹ......Rốt cuộc mẹ có xem con là con người không?"
"Con kêu cái gì! Tiểu Lộc à, tại sao con lại ngoan cố như vậu? Không thừa dịp có thể thu được lợi ích, còn chờ về sau uống gió tây bắc sao? Trước kia con một lòng vì hắn, kết quả thế nào? Không phải là bị đuổi ra ngoài sao!
* Uống gió tây bắc: chịu khổ
Con cũng biết con chính là một món đồ chơi, nhưng đồ chơi cũng có cái đắt rẻ sang hèn chứ! Không cần phân tiền, để cho người ta chơi không là cái loại hạ tiện nhất, con hiểu hay không hả Tiểu Lộc? "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.