Tâc giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Lâm Lộc mở to mắt, trước mặt là đèn tường quen thuộc. Ánh đèn lờ mờ, bức màn bốn phía rơi xuống đất, ngắn cách trời quang trăng sáng.
Thời gian dường như dừng lại ở lúc đêm khuya.
Lâm Lộc rất quen thuộc căn phòng này. Căn phòng tối trên tầng cao nhất của tập đoàn Ninh thị, là phòng ngủ của Ninh Trí Viễn. Chạng vạng hôm nay, cậu vừa ở chỗ này không khống chế được cảm xúc, khàn cả giọng muốn rời đi. Cuối cùng, lại vẫn tốn công vô ích.
Cũng có thể là chạng vạng ngày hôm qua. Thậm chí là hôm trước.
Rốt cuộc, chính Lâm Lộc cũng không rõ lắm, cậu đã hôn mê bao lâu.
"Anh tỉnh rồi?"
Lâm Lộc cả kinh. Nghiêng mặt đi, một đôi mắt mèo to giảo hoạt nhìn cậu, mang theo ý cười cong cong lên.
"Là cậu?"
'Đúng vậy, là tôi."
Bạch Vụ ghé vào mép giường, nghiêng đầu nhìn Lâm Lộc. Nhìn tư thế của hắn, giống như đã ngồi ngây người ở bên giường hồi lâu.
"Vừa đẩy cửa ra đã thấy anh nằm trên mặt đất, trên cổ tay toàn là máu. Làm tôi sợ muốn chết. Vẫn tốt, chỉ là thủy tinh đâm vào, không phải cắt cổ tay —— Tiểu Lâm Lộc, anh thật không cẩn thận. Làm gì có ai tay không đụng vô thủy tinh chứ. Tại sao lại không có ý tứ như vậy, dù trong lòng bất mãn thế nào cũng không thể dùng chính tay của mình để xả giận đi?"
Đôi mắt trợn to nhìn mặt Lâm Lộc một vòng, Bạch Vụ lại cười ái muội hơn.
"Tôi cảm giác, nếu anh tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103331/quyen-1-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.