Lâm Thịnh vẫn cứ lăng lăng nhìn hắn, như là vẫn chưa từ lời nói của Mạc Thông hồi thần.
Hai người yên tĩnh đối diện một hồi. Cho đến thời điểm hoa thủy tiên, Mạc Thông mới ý thức được Lâm Thịnh luôn xối nước lạnh. Mặt hắn biến sắc, xông lên khoá vòi nước, cầm lấy 2 cái khăn trên giá, một cái che quần áo ướt đẫm trước, sau đó một cái bao lấy đầu cậu, tránh khỏi tránh khỏi tiếp xúc da thịt, đem cậu bế lên.
Lâm Thịnh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bằng, đã quên mất giãy dụa cùng sợ sệt.
Mạc Thông đem cậu ôm lên giường, đương lúc muốn đi tìm quần áo sạch sẽ cho cậu thay, lúc này mới phát hiện Lâm Thịnh vẫn luôn đang nhìn mình.
Dương quang lúc bốn giờ* chiều rất sáng ngời, là màu sắc khiến người ta ấm áp. Ánh sáng màu vàng xuyên qua ấm thủy tinh trên bàn chiếu vào trên mặt, trên người Mạc Thông, như một tầng ánh sáng. Bên trong gian phòng rõ ràng cũng khồn tối tăm, nhưng Lâm Thịnh cảm thấy trong mắt của mình chỉ có thể nhìn thấy hắn. Cậu biết là Mạc Thông rất dễ nhìn, nhưng chưa bao giờ có một khắc như thế này, dễ nhìn đến nỗi làm cho cậu không thể rời mắt.
*QT là "tứ điểm"
Mạc Thông giống như đang nói cái gì, Lâm Thịnh lại không có chú ý nghe, cho nên không có phản ứng. Mãi cho đến tận khi người kia đi rồi quay lại đây, đột nhiên nói một câu, "Lâm Thịnh, tôi có thể hôn cậu sao?"
Lâm Thịnh sợ hết hồn, thân thể lùi vào bên trong giường.
Lần này Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cuong-bao/166425/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.