Ánh mắt của cậu căn bản không thể tránh khỏi những thứ đó, bởi vì tất cả đều là câu. Tất cả những sản phẩm Lâm Thịnh làm đại diện, áp phích quảng cáo, tập ảnh, cảnh phim tất cả đều được Mạc Thông giấu ở gian phòng này, thật cẩn thận thu thập. Giống như nỗi nhớ của bản lòng Mạc Thông, mờ mịt mà ngấm ngầm chịu đựng.
Cậu tùy ý thoáng nhìn qua, còn phát hiện phía trên có lợi chú giải. Đại khái như là "Tấm này góc độ rất tốt" "Bộ y phục này mặc vào rất tuấn tú" "Cười rộ lên rất dễ nhìn". Lúc liên quan đến nội dung bộ phim, còn có những lời như là "Nhân vật này rất thích hợp" "Đã tiến bộ" vài câu bình luận ngắn.
Mặc dù chỉ là từng đoạn văn tự bằng phẳng bộc trực, không một chút phiến tình, mà những hàng chữ đều tiết lộ ra lời chúc phúc cùng vui sướng.
Cậu không biết Mạc Thông thu thập những món này bao lâu, nhưng khẳng định là năm năm không ngừng nghỉ, bởi vì trên tường cậu còn nhìn thấy ảnh chụp lúc trung học. Lần đầu tiên nhận được quà sinh nhật, Lâm Thịnh tiện tay ném cho hắn một vài con vật nhỏ (chắc là gấu bông nhỏ). Hai người quen biết tám năm, cứ việc trung gian cắt đứt liên lạc, lại vẫn bị Mạc Thông ẩn nấp tỉ mỉ thu thập những thứ liên quan về cậu, khoá tại nơi chỉ mình có thẻ thấy.
Thứ gần nhất thu gom chính là tờ báo Mạc Thông được thả ra sau khi bắt cóc, Mạc Thông chỉ viết ở trên bốn chữ "Trong lòng rất đau".
Lâm Thịnh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cuong-bao/166424/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.