Trúc Tuế rời khỏi nhà Trình Lang, xuống lầu lái xe về nhà.
Đang là đêm đông, tuyết vẫn chưa rơi, nhưng gió lạnh đã phần phật thổi vào kính chắn gió.
Lúc rời đi không mấy vui vẻ, nhưng khi lái xe được một đoạn trên con đường vắng người qua lại, cây xanh hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, ngoại trừ con đường thẳng tắp trước mặt, mọi thứ còn lại trong tầm nhìn chỉ còn là những khối màu sắc không rõ ràng, khung cảnh đơn điệu này lặp đi lặp lại một lúc, mọi cảm xúc cũng dịu đi ít nhiều.
Sau khi nguôi cơn bực bội, thấy đèn đỏ phía trước, Trúc Tuế phanh xe lại.
Xe dừng ở ngã tư, Trúc Tuế thở ra một hơi.
Cô chớp mắt, lấy USB ra nhìn xem, dùng vân tay mở hộp đựng đồ bên cạnh ghế lái, bỏ USB vào trong rồi đóng lại.
Đèn đỏ chuyển xanh, đã có thể đi tiếp, cô lại đạp ga, tốc độ xe cũng giảm xuống theo cảm xúc tức giận.
Đối lập với tốc độ vừa rồi, cảnh vật lùi về sau chầm chậm, với thị lực tốt của Alpha, Trúc Tuế có thể nhìn rõ tất thảy cây cối, bụi rậm và hoa cỏ.
Suy nghĩ bắt đầu bay bổng.
Không hiểu sao cứ nhớ đến nơi ở trống trải, gần như không trang trí của Trình Lang, rồi lại so sánh với ngôi nhà đầy ắp đồ trang trí mà mình và Tống Chân đã mua... Trúc Tuế có chút cảm thấy nóng lòng muốn về nhà.
Lúc tối trước khi đi, cô không nói với Tống Chân mình đi tìm Trình Lang, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/3553704/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.