Chương trước
Chương sau
Trình Lang còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì chuông cửa đã vang lên.

Đầu bên kia điện thoại tuyền đến một tiếng cười khẽ, "Tôi nghe thấy tiếng chuông cửa truyền qua điện thoại, cô đang ở nhà!"

"Thất thần làm gì, cô không muốn tôi đá tung cửa nhà cô ra đâu đúng không?"

Trình Lang không nói nên lời, "Cô đá nổi à?"

Bỏ qua vụ cửa văn phòng, thể lực của Alpha vốn rất tốt, người được huấn luyện đặc biệt như Trúc Tuế đương nhiên càng tốt hơn, nhưng nơi cô ở hiện tại là cửa lắp khóa vân tay, loại cửa này mà cũng đá được? Có hơi thái quá đấy!

Bên kia không trả lời lại, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Cô muốn thử không?"

Trình Lang, "..."

Trình Lang bóp trán, đã lâu rồi mới nói chuyện với người khác một cách ấu trĩ như vậy.

Mấy bé tiểu học trẻ trâu còn không nói chuyện kiểu vậy, huống chi là hai cô, một người thiếu tá, một người trung tá...

Trình Lang cúp điện thoại.

Lê dép lê tới cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo lại không thấy Trúc Tuế đâu, Trình Lang thấy lạ, mở cửa ra.

Mở cửa xong thì thấy Trúc Tuế đang khoanh tay dựa vào tường cạnh cửa, nghe thấy tiếng động cô quay đầu qua, cười với Trình Lang một cái.

Cười lạnh, ý cười không chạm đến đáy mắt.

Không cảm thấy có chút lịch sự nào mà trái lại còn tạo nên vài phần áp lực.

Trình Lang nhíu mày, trong lòng khó chịu, nhưng Trúc Tuế cũng không muốn thương lượng với cô, cửa mở ra, Trúc Tuế cởi mũ áo rồi thẳng thừng đi vào.

"Tôi có thể đổi giày không?" Trúc Tuế còn rất lịch sự hỏi cô.

Hỏi là vậy nhưng chân thì lại chẳng dừng bước, giống như nếu cô không trả lời lại thì Trúc Tuế sẽ cứ thế mà đi thẳng vào nhà vậy.

Và đúng là không dừng bước thật, Trình Lang chậm chạp đưa tay ra, cuối cùng cũng ngăn cô lại, cắn răng nói với Trúc Tuế, "Có thể!"

Khóe môi Trúc Tuế cong lên, "Tôi còn tưởng tiến sĩ Trình chẳng buồn tìm cho tôi đôi dép lê chứ ~"

Vẻ mặt Trình Lang không tốt, "Cũng không đến nỗi như vậy ——"

Sau khi thay giày, Trúc Tuế bước vào, không khỏi đưa mắt nhìn chung quanh.

Trước khi đến cô đã nhờ đồng nghiệp tìm hiểu sơ về nơi Trình Lang đang sống.

Là chỗ ở mới sau khi ly hôn, còn chưa sửa sang xong, cũng không biết là thuê hay là mua cũ, căn chung cư cũ bị Tống Chân bắt gian Trình Lang không bán đi, nhưng cũng không sống tại đó.

Có lẽ cũng sống ở đây một thời gian dài rồi.

Nhìn qua thì không lớn lắm, từ kích thước phòng khách có thể đoán diện tích hẳn là vừa phải.

Đồ trong nhà cũng không nhiều, phong cách châu Âu đơn giản, nếu không gọi là có chút vắng vẻ.

Ngoại trừ những đồ nội thất, thiết bị điện và đồ trang trí cần thiết ra thì căn bản trong nhà chẳng có gì.

Lạch cạch.

Một cốc nước được đặt lên bàn trà trong phòng khách, bóng dáng Trình Lang che khuất ánh mắt Trúc Tuế lại.

Trình Lang: "Cô nhìn như vậy, có muốn tôi dẫn cô đi tham quan nhà tôi một vòng không?"

Ám chỉ, trào phúng ánh nhìn quá thẳng thừng của Trúc Tuế.

Trúc Tuế không để bụng, còn vỗ tay tán đồng, "Được thôi, tiến sĩ Trình, đợt trước cô ốm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, vừa hay có thể quan tâm cuộc sống của cấp dưới."

"..."

Trình Lang đẩy ly nước về phía Trúc Tuế, "Không biết cô thích uống gì nên tôi rót nước thường cho cô, máy nước lọc ở trong bếp, uống xong thì cô có thể tự mình đi rót thêm."

Trúc Tuế nhướng mày, nhận lấy ly nước từ tay Trình Lang, uống không chút do dự rồi nâng cốc nói với Trình Lang, "Vậy cảm ơn tiến sĩ Trình."

Trình Lang trả lời cô bằng một ánh mắt xem thường.

"Lấy USB ra đi, cả máy tính xách tay nữa, tôi xem thử."

Trình Lang không nói nên lời.

Cô từ từ đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Trúc Tuế cách một bàn trà.

Trúc Tuế cũng không sợ ánh mắt của cô, dùng giọng điệu bình thường nói, "Khi sáng chẳng phải cô nói cô đã thu thập chứng cứ sao? Lúc ở Viện nghiên cứu cũng không tránh mặt tôi, sao nào? Tống Chân không ở đây nên lấy ra sợ tiếc à?"

"Tinh thần khẳng khái hi sinh của cô đâu rồi? Hay là, tiến sĩ Trình chỉ thể hiện trước mặt cô ấy thôi, còn với mỗi tôi thì cô..."

Lời còn chưa dứt, Trình Lang đã mặt mày uể oải quay người rời đi.

Trúc Tuế ngẩn người rồi đứng dậy đi theo.

Hai người đi đến phòng làm việc, bên trong có mấy tủ kính sát tường, chất đầy tài liệu, ở giữa phòng có một chiếc bàn gỗ lớn, nhìn có vẻ không giống loại cho một người dùng, lông mày Trúc Tuế hơi động, sau đó cô thấy Trình Lang mở ngăn kéo, lấy USB ra.

Sau khi mở máy tính xách tay, nhập mật khẩu rồi để USB lên mặt bàn, Trình Lang lại đứng dậy.

Thoạt nhìn có vẻ là muốn nhường vị trí lại cho Trúc Tuế.

Trúc Tuế vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, trên mặt Trình Lang không có cảm xúc gì, kéo một cái ghế khác ngồi xuống bên cạnh, vừa lấy giấy tờ từ tủ sách ra, vừa thản nhiên nói, "Cô muốn xem thì ở đây im lặng xem, còn không thì đến như nào đi như đó, không tiễn."

"Không cần nói khích tôi, cũng không cần ám chỉ này nọ, tôi không muốn gặp cô, càng không muốn nói chuyện với cô."

Được rồi.

Rất thẳng thắn.

Trúc Tuế ngồi vào bàn.

Trừ khi cần thiết, còn không thì cô cũng chẳng muốn trò chuyện với Trình Lang.

Nhưng sau khi ngồi xuống, ý nghĩ này lại hoàn toàn biến mất.

Hình nền laptop của Trình Lang là một bức ảnh chụp.

Trong ảnh, thiếu nữ cười rất tươi, ánh xuân ấm áp chiếu lên mặt nàng, nàng đưa tay che ánh sáng trước mắt, từ khe hở ngón tay có thể mơ hồ thấy được một đôi mắt cười, đôi mắt ấy trong trẻo, sáng ngời, ánh nắng vàng xuyên qua những khe hở đáp lên mặt nàng những vệt loang lổ, đôi môi thiếu nữ cũng cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, không phải là nụ cười e thẹn của tiểu thư đài các mà là một nụ cười rất chân thật, khiến cho người nhìn tựa hồ cũng bị cuốn theo cảm xúc của nàng, cũng rất vui tươi.

Bức ảnh được chụp khi nàng đang ngồi trên ghế dài dưới một tán cây đầy hoa, có những cánh hoa từ không trung rơi xuống, ở nơi ống kính không bắt nét, có thể thấy đôi chân thon thả lộ ra dưới làn váy.

Phông nền hoa rơi mang một màu hồng ấm áp, xuân phong say đắm.

Trúc Tuế nhìn chăm chú vào bức ảnh một lúc lâu, sau đó nở một nụ cười chân thành.

"Ảnh cô chụp à?"

Trình Lang khó hiểu.

Trúc Tuế chỉ chỉ vào máy tính, "Hình nền của cô."

Trình Lang đã hiểu, mím môi, bất đắc dĩ nói, "Ừ."

"Sao cô không chụp cả đôi mắt vào, mắt cô ấy rất đẹp."

"..."

Trúc Tuế, "Lát nữa cô gửi cho tôi tấm ảnh gốc được không? Tôi muốn lưu vào điện thoại."

"......"

Trình Lang hít sâu, đặt tạp chí trong tay xuống, gằn giọng, "Cô không ép tôi đuổi cô đi là không được à?"

Trúc Tuế nhướng mày lên.

Trình Lang cũng cười với cô, cười cho có.

"Tôi nói thật đấy."

Trình Lang cố giữ nụ cười, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô cho rằng tôi nói đùa chắc?"

Trúc Tuế nhún vai, gắn USB vào, không kiên trì hỏi thêm.

Trình Lang nhìn cô một lúc, thấy cô không gây chú ý nữa, lại tiếp tục cúi đầu đọc tạp chí.

"Là ngày hội thể thao của sinh viên năm nhất sao? Cô ấy để tóc ngắn trông nhỏ nhắn quá." Trúc Tuế lưu luyến nhìn hình nền lần cuối, sau đó mở folder ra, hình ảnh Tống Chân theo đó biến mất, chỉ còn rất nhiều dữ liệu khác nhau hiện ra trước mặt cô.

Trúc Tuế tĩnh tâm lại, bắt đầu đọc.

Trong một lúc lâu, trong phòng làm việc hai Alpha cứ vậy không phiền lẫn nhau, một người xem laptop, người kia thì đọc tạp chí, yên tĩnh hòa thuận.

Trúc Tuế nghiêm túc xem, cô còn chưa uống hết nước trong cốc thì ly của Trình Lang đã cạn.

Trình Lang mỏi mệt đứng dậy đi vào phòng bếp, nhìn nước ấm ùng ục đổ vào cốc, ánh mắt Trình Lang có chút đờ đẫn, đột nhiên nhớ tới câu nói thiếu đầu thiếu đuôi kia của Trúc Tuế, lông mày khẽ động.

Nước lấy chưa xong, Trình Lang đã không kịp đợi mà đưa lên uống một ngụm rồi vội vàng đi đến phòng làm việc.

Nghe được tiếng bước chân từ xa, Trúc Tuế lớn tiếng nói, "Tiến sĩ Trình, tôi không có lục lọi phòng làm việc của cô, trong này cũng có camera giám sát, cô vội vàng thế làm gì!"

Trình Lang không để ý tới những lời này, nhanh chóng đi vào phòng làm việc, nửa tin nửa ngờ nhìn Trúc Tuế, sau một lúc lâu lại hỏi, "Bức ảnh đó..."

"Sao vậy?" Trúc Tuế click chuột, lật sang một trang khác.

Ánh mắt Trình Lang phức tạp, "Làm sao cô biết là được chụp khi nào?"

"Gì mà khi nào, cây hoa sau lưng nở hết rồi, nhìn thoáng qua là biết ngay mùa xuân không phải sao?"

"Tôi không nói tới mùa! Làm sao mà cô biết bức ảnh được chụp khi Tống Chân học năm nhất?"

Ngón tay Trúc Tuế dừng lại.

Cô nở nụ cười, "Xem ra chỉ số IQ của tiến sĩ Trình có thể vượt qua được bài kiểm tra, rất khá trong việc phát hiện điểm kì lạ."

Trình Lang: "Cô đã quen biết Tống Chân từ trước?"

"Cái này thì không có."

Trúc Tuế lại bắt đầu lật trang tiếp, đôi mắt dán chặt vào màn hình, tiếp thu thông tin với tốc độ cao.

Trình Lang bên kia càng nghĩ càng thấy sợ, "Cô và cô ấy, chẳng phải kết hôn với một điều kiện nhất định, để đạt được thứ bản thân cần sao?"

"Cô... Tôi hiểu Tống Chân, nếu không như vậy cô ấy sẽ không..."

Trúc Tuế nghe được một nửa, cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, có."

Thái độ cho có lệ, Trình Lang không nói nên lời, kinh ngạc nhìn Trúc Tuế hồi lâu, nghĩ đến hành động tương tác thân mật giữa Trúc Tuế và Tống Chân, có thể nói là "Không làm phiền lẫn nhau", nhưng nếu dùng là "Tôn trọng" thì cũng vẫn có thể.

Chuyện của Tống Chân, Trúc Tuế gần như không nhúng tay vào, tất cả đều theo ý Tống Chân.

Kẻ không hiểu sẽ thấy đó là không quan tâm không thèm để ý, nhưng người hiểu sẽ thấy đó là tôn trọng.

Lại nhớ đến chuyện ban sáng Trúc Tuế đột nhiên làm khó dễ, trong khi đó, trong chuyện của phu nhân Brown, Trúc Tuế cũng chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy.

Trình Lang càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, chợt nghĩ mà sợ, giọng nói phát ra đều đã run lên, "Cô, cô đang hướng tới..."

Trúc Tuế ngước mắt lên khỏi màn hình, vẻ giễu cợt không đứng đắn lúc bước vào cửa bỗng lắng xuống, mắt nhìn thẳng vào Trình Lang, như thể đang đợi cô nói xong, như thể...

"Cô đang hướng tới Tống Chân?" Trình Lang bất an nói.

Trúc Tuế khoanh tay, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, "Vậy phải xem tiến sĩ Trình muốn hỏi về cái gì đã..."

"Hôn nhân, hai người kết hôn, điều cô hướng đến là Tống Chân có đúng không?"

Trúc Tuế cười mà không nói.

"Cô biết Tống Chân, cô đang gặp qua cô ấy từ trước rồi có đúng không, cô..."

Trúc Tuế: "Đã từng gặp trước đây, nhưng..."

Dừng một chút, nụ cười của Trúc Tuế bỗng lạnh lùng, "Chuyện riêng tư của tôi không nhất thiết phải nói kỹ càng với tiến sĩ Trình."

"Đã là lúc nào rồi, thay vì quan tâm tại sao tôi và Tống Chân lại kết hôn, kết hôn đã bao lâu hay khi nào sẽ ly hôn, thì có lẽ tiến sĩ Trình nên quan tâm chuyện trước mắt đi đã."

Trúc Tuế đóng folder lại, cô xem xong rồi.

Rút USB ra, để lên bàn, Trúc Tuế nói: "Đồng Hướng Lộ chủ động tiết lộ thuốc điều hòa mà bọn họ đang nghiên cứu cho cô, nhưng cũng không nói toàn bộ, cô ta rất cẩn thận với việc này, trái lại là cô, tiến sĩ Trình, vì lấy thông tin từ cô ta, cô làm việc với cô ta có chút vội vàng rồi."

"Đương nhiên, để định tội là đủ, nhưng nhà họ Đồng ăn nói rất thận trọng, với số tội phạm phải, tôi nghĩ sẽ không đến ba năm đâu.

"Dù sao thì, Đồng Nhu là Viện trưởng của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III, nếu bà ta hạ mình cầu xin thì có thế nào Viện trưởng của chúng ta cũng sẽ cho bà ta chút mặt mũi, rồi sau đó mới đến lượt nói đỡ cho cô - nhân viên nghiên cứu mà bọn họ đã chuyên tâm bồi dưỡng à."

Giọng điệu vô xùng mỉa mai.

Trình Lang mím môi, hai tay nắm chặt.

Trúc Tuế nhìn chiếc USB kia một lát, sau đó thả lỏng tư thế, lười biếng dựa vào ghế, hỏi: "Giờ cô tính thế nào đây? Để Tống Chân đi tố giác cô? Vậy thì bỏ ý định này đi là vừa, cho dù cô Tống nhà tôi thật sự ngu ngốc thì tôi cũng sẽ trói cô ấy lại trong nhà để suy nghĩ cho kĩ, cô đừng có những suy nghĩ kỳ quặc như vậy nữa."

"Bằng chứng đã có. Thử nghiệm lâm sàng cũng đã ngừng."

"Cô định thế nào? Tự thú, nhờ người đến điều tra, hay là... Lắt léo cho qua chuyện?"

Trình Lang tức giận, "Tôi đã cho cô xem hết rồi, cô sẽ để tôi lừa lọc cho qua rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"

Trúc Tuế cúi đầu cười cười, sau đó vẻ mặt nghiêm túc trở lại, nhìn thẳng Trình Lang, ánh mắt nặng nề, xa cách và nghiêm khắc, nói.

"Đúng là tôi thực sự không thể bỏ qua cho cô."

Trình Lang nghe xong cười, cười khổ.

"Vậy thay vì hỏi tôi định làm gì, sao cô không tự hỏi mình, muốn xử lý tôi thế nào đi?"

"Trưởng khoa Trúc!"

Trúc Tuế hít sâu, ngửa đầu nhìn trần nhà, "Nếu theo ý của tôi, đương nhiên tôi sẽ giao cô và tất cả những thứ này cho quân khu, cô đã làm những việc đó thì đương nhiên hậu quả cũng do bản thân cô tự chịu, rất đơn giản, cũng rất thực dụng, đến cuối cùng khi cả cô, cả Đồng Hướng Lộ đều ngồi tù, cũng vô cùng hả giận, nhưng..."

Trình Lang cười khẩy, "Nhưng?"

Trúc Tuế lại nhìn về phía cô, "Nhưng về tình về lý, khi cô xảy ra chuyện thì thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z cũng sẽ không yên, sẽ bị nhiều điều bất khả kháng trì hoãn, nếu cô bị tra xét, chắc chắn quân khu cũng sẽ tiện tay tra xét cô Tống, đây không phải chuyện tôi muốn thấy, cũng không phải chuyện Viện trưởng và Phó viện trưởng Vinh muốn thấy..."

"Thậm chí bọn họ đã bỏ ra rất nhiều công sức để bồi dưỡng cô, mở một khoa chuyên môn cho cô, đưa nhóm của cô ra nước ngoài thực nghiệm rồi thuê thiết bị, bọn họ cũng không muốn thấy cô bị bắt vào tù, chẳng những là khó coi mặt ngoài, mà còn là những tâm huyết những cố gắng trước đây của bọn họ sẽ đổ sông đổ bể, khó tránh khỏi sẽ làm rất nhiều người thất vọng..."

"Nếu cô xảy ra chuyện vào thời điểm này, về sau mỗi lần thuốc thử Z lên bản tin đều sẽ đính kèm cả tên cô, như là một vết nhơ tẩy không sạch vậy, tất nhiên, tôi sẽ thấy rất vui, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống tôi, những vấn đề về đạo đức, nếu có thể tránh thì cố mà tránh, cuộc đời này sẽ tốt hơn một chút..."

"Cho nên."

Trúc Tuế tạm dừng, nhắm mắt, thở ra một hơi rồi nói.

"Tôi cho cô chọn."

"Một là như những gì tôi là nói trước đó, dựa theo pháp luật mà làm, nó sẽ hủy hoại cô, cũng sẽ hủy diệt tâm huyết của đồng nghiệp và cấp trên cô."

Trình Lang: "Vậy thứ hai thì sao?"

"Thứ hai à!"

Trúc Tuế nhìn chiếc USB màu bạc, cầm lên chơi đùa trong tay, thong thả nói, "Trong này có một số thứ hữu dụng, cô đưa nó cho tôi, chuyện của nhà họ Đồng tôi sẽ phụ trách, đồng thời tại Viện nghiên cứu bên kia, tôi sẽ dừng thử nghiệm lâm sàng của cô..."

"Chỉ như vậy?" Trình Lang không tin.

"Đừng nóng vội." Trúc Tuế cong cong khóe môi, tàn nhẫn nói, "Tôi sẽ dừng thử nghiệm lâm sàng của cô, sau đó, tôi muốn cô rời Viện nghiên cứu khoa học, chủ động rời đi."

"Viện nghiên cứu khoa học có hỗ trợ một số dự án đem kinh nghiệm đến những vùng khó khăn..."

"Cô chủ động xin đi, đi đến các bệnh viện giao lưu cũng được, đi giúp đỡ họ cũng được, dùng thời gian mấy năm này đi cứu trị cho những thai phụ ở vùng sâu vùng xa có nhu cầu..."

"Điều kiện thực hiện dự án này rất khó khăn, cơ sở y tế ở một số khu vực không toàn vẹn, yêu cầu tự cô phải đến tận nơi rồi tự mình giải quyết những khó khăn đó. Phiền cô dùng thời gian đáng ra phải ngồi tù của mình để cứu giúp những người trong hoàn cảnh khó khăn, xem là xám hối cũng được, chuộc tội cũng được, trong mấy năm này cô có thể thỉnh thoảng quay lại Thượng Kinh để điều chỉnh cuộc sống, nhưng đừng ở lại quá lâu là được."

Trình Lang không thể tin, nghĩ nghĩ, "Cô đuổi tôi đi?"

Trúc Tuế gật đầu.

Trình Lang sửng sốt, "Cô..."

Trúc Tuế thừa nhận thẳng thắn, "Đúng vậy, bởi vì Tống Chân, tôi đuổi cô đi, hơn nữa, tôi hy vọng cô không xuất hiện trước mặt cô ấy."

"Cô có thể tránh xa tầm mắt cô ấy bằng một trong hai lựa chọn này, chỉ khác ở chỗ, nếu cô chọn cái thứ nhất, đời này của cô coi như xong, còn lựa chọn cái sau, cô sẽ lập công chuộc tội, cống hiến cho Viện nghiên cứu khoa học, báo đáp lại một chút công dưỡng dục của cha mẹ cô, cũng nâng đỡ cô trong Viện nghiên cứu, chừa cho bản thân cô chút thể diện, để không gây thêm rắc rối cho những người đang tối mặt tối mũi với thuốc thử Z."

"Tôi..."

Trình Lang hoảng hốt, khó mà tin được, khó mà tin được Trúc Tuế cứ vậy mà...

"Thứ này tôi cầm trước, cô không muốn nhìn tôi, cô cũng chẳng muốn gặp cô, cứ vậy đi, tôi đi đây."

"Còn lựa chọn, cô cứ nghĩ kĩ rồi nói tôi một tiếng là được, chỉ có hai cái thôi, đừng nghĩ đến lựa chọn khác, tôi sẽ cho cô thêm bất kì đường lui nào nữa đâu."

Trúc Tuế cầm lấy USB trên bàn rồi đứng dậy.

Đi đến cửa phòng làm việc, Trình Lang gọi cô lại: "Trúc Tuế!"

Trúc Tuế dừng bước chân, không quay đầu lại.

"Cô, cô..."

"Có chuyện gì thì nói đi."

"Nếu cô có ý đối với Tống Chân, vậy chẳng phải cô càng hy vọng tôi bị xét xử sao?"]

Trúc Tuế nghe xong, hít sâu rồi thở ra một hơi, "Đúng là như vậy, nhưng... Tôi lại không phải là cô."

Trúc Tuế quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời nhìn Trình Lang.

"Nếu tôi và cô có thù oán, tôi đã sớm đuổi cô ra khỏi Viện nghiên cứu từ lâu rồi, còn chờ đến hôm nay để làm gì?"

"Nhưng người có vấn đề với cô không phải tôi, và người cô có lỗi cũng không phải tôi."

"Đối với chuyện của bản thân Tống Chân, cô ấy biết phải xử lý thế nào, khi cô ấy cần tôi hỗ trợ, tôi sẽ nhúng tay, nhưng nếu cô ấy không cần tôi xen vào, vậy tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy, mọi lựa chọn."

"Tôi có thể thấy cô thật sự yêu cô Tống nhà tôi, nhưng Trình Lang, cách yêu của cô làm con người ta không thở nổi, cũng không chừa cho người đó chút lối thoát nào, cô kiêu ngạo cũng phải có mức độ, khi cô ỷ vào yêu mà muốn cái gì làm cái đó rồi cố tình làm bậy, thì đó không thể gọi là yêu được!"

"Cô phải hiểu rằng, là cô theo đuổi cô ấy, trong rất nhiều người theo đuổi, cô ấy chọn cô, đây là may mắn của cô."

"Khi ở bên nhau, chuyện của mẹ cô ấy không nói rõ, nhưng chắc hẳn cũng đã ám chỉ với cô rất nhiều lần đúng không?"

Trình Lang bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt hoảng hốt...

Trúc Tuế kể lại như thể cô đã tận mắt chứng kiến, "Tôi nghĩ không chỉ có một lần, theo tính cách của cô ấy, ngay từ khi bắt đầu, cô ấy sẽ nói với cô việc học đối với cô ấy quan trọng thế nào, rồi lên đại học, việc nghiên cứu khoa học quan trọng thế nào, nói cách khác, dưới tình huống đã biết những điều này cô vẫn lựa chọn ở bên cô ấy..."

"Khi mới ở bên nhau cô chấp nhận mình đứng ở vị trí thứ hai trong lòng cô ấy, ở bên lâu ngày cô lại vọng tưởng vượt qua những điều kia, cô nói cô ấy không quan tâm cô, nhưng nếu nói đến khi hai người mới xác lập mối quan hệ, chẳng phải cô cũng đang nói dối cô ấy sao?"

Trình Lang hoảng hốt lui một bước.

Trúc Tuế mỉm cười, vẻ mặt rất thong dong, lời nói lại làm người ta rét lạnh.

"Cô hứa sẽ ủng hộ cô ấy, nhưng khi thực sự ở bên nhau rồi cô lại phá vỡ lời hứa ấy, cô không ích kỷ sao?"

"Mỗi ngày học tập làm việc đã rất vất vả, cô còn muốn cô ấy phải quan tâm đến những cảm xúc nhỏ nhặt của cô, suy xét đến cảm nhận của cô, thậm chí còn cãi nhau một hai đòi cô ấy bỏ thời gian đi dỗ dành cô, cô ấy cũng thích cô rất nhiều mới nhường nhịn cho cô vô cớ gây rắc rối nhiều năm như vậy..."

"Cô ấy cố gắng hết sức quan tâm chăm sóc cho cô, còn cô, cô đã cho được cô ấy cái gì rồi?"

"Cô khiến cô ấy buồn, làm cô ấy không ngừng nghi ngờ chính mình, không ngừng tự trách bản thân..."

"Người thân thì phải hỗ trợ nâng đỡ nhau, cô là người thân của cô ấy nhưng chẳng những không an ủi mà còn trả lại cho cô ấy cả núi cảm xúc tiêu cực, nếu như Tống Chân không hiền lành tốt tính..."

Nói đến là tức giận, Trúc Tuế im lặng.

Dừng một chút, cô hít sâu một hơi, không muốn nói thêm gì nữa, cũng không buồn lãng phí nước bọt, kết thúc cuộc trò chuyện.

"Tôi đã nói, tôi không giống cô."

"Trong khả năng cho phép, tôi sẽ không để cô ấy vì mình mà khó chịu buồn bã, không nhân danh tình yêu mà muốn gì thì làm, đó không phải phẩm cách của tôi, cũng không phải những gì mà tôi được dạy từ nhỏ..."

"Bỏ qua cho cô thật sự làm tôi rất khó chịu."

"Nhưng không như vậy thì tôi được lợi gì chứ? Ngược lại, nếu bỏ qua cho cô, có thể làm mọi người cảm thấy tốt hơn một chút, làm Viện nghiên cứu khoa học không bị chỉ trích, làm Tống Chân không phải chịu nhiều gánh nặng đạo đức như vậy, để cô ấy có thể an tâm mà sống yên ổn, vậy cớ sao tôi lại không làm?"

"Tôi là người nhà của cô ấy, nếu tôi làm cô ấy buồn lòng vì lợi ích của riêng mình, không ngừng ép buộc đấu đá với cô ấy, vậy thì tôi có khác gì người nhà họ Đồng?"

Trúc Tuế cười, trí mạng hỏi ngược lại, "Giống như những gì cô đã làm vậy, có khác gì với người nhà họ Đồng chứ?"

Không chịu nổi sức nặng của câu nói này, Trình Lang lại lùi một bước, đứng không vững mà ngã ngồi xuống.

Trúc Tuế thậm chí không nhìn cô một cái.

Sự đau đớn của Trình Lang không thể làm mềm lòng Trúc Tuế, cô cũng không quan tâm.

"Lời tôi nói, cô cứ từ từ nghĩ kĩ, đi đây, không cần tiễn."

"Trúc Tuế!"

Vừa muốn nâng bước, Trình Lang lại kêu tên cô, ngón tay run rẩy chỉ vào bóng dáng của cô nói, "Cô, cô thật sự thích Tống Chân... Cô có thích..."

Nói một hồi lâu như vậy, hướng chú ý của Trình Lang làm Trúc Tuế bật cười.

Trúc Tuế sửa lại ống tay áo, nói một câu rồi rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

Cho đến khi cánh cửa khép lại, câu nói khinh thường, xem cô như đồ ngu ngốc kia vẫn còn vang vọng trong đầu Trình Lang, làm cô choáng váng không hồi thần lại.

—— "Không thì cô nghĩ tại sao tôi lại phải tốn công như vậy mới cưới được cô ấy?"

___________

Ed: Trình Lang đáng thương nhưng đáng trách nhiều hơn, cả cái kế bả tính cũng không hẳn là ngu ngốc như nó lại quá nông cạn với cái não của nhà họ Đồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.