Không biết từ nơi nào, Trúc Tuế kiếm được áo khoác khoác lên trên người cho Tống Chân, đầu óc của Tống Chân đã không còn tỉnh táo. Trong lúc khoác áo vào cho cô, tay Trúc Tuế vô tình sượt qua chỗ da trần của cô, khiến cô giật mình một cái, đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước mỏng.
Động tác của Trúc Tuế thoáng cái cứng đờ, đè nén tâm tư trong lòng đang ngo ngoe rục rịch, ôm lấy eo của Tống Chân đi ra bên ngoài, chỉ nói, "Em mới ra ngoài bảo chị của em đưa khách khứa vào trong phòng khách. Chúng ta sẽ đi từ vườn hoa vòng đến cửa sau để rời khỏi đây. Người hầu đã giúp em lái xe tới chỗ đó."
Hơi ngưng lại một chút, giọng của Trúc Tuế bỗng dưng dịu lại, như đang dỗ dành người khác, rì rầm.
"Chị, chị chịu khó nhẫn nhịn một chút, lên xe là ổn rồi. "
Sau khi lên xe, sẽ lái đến bãi đỗ xe trong hầm chung cư của cô, ở đây mỗi hộ đều có một thang máy riêng, tới lúc đó cả quãng đường coi như chỉ lưu lại một ít mùi pheromone trong không khí, rất mau sẽ về đến nhà.
Tống Chân gật đầu, đôi mắt tràn ngập nước, mắt hạnh như chứa cả hồ nước mùa xuân, khiến Trúc Tuế không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Nốt ruồi gần bên mắt tiến thẳng vào trong tầm mắt của người khác, làm cho người rủ lòng thương.
Thực ra, nốt ruồi này cũng không quá bắt mắt. Thứ nhất là mọc lệch vào trong, gần như dán sát vào mí mắt. Thứ hai là nó thật sự quá nhỏ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/1013940/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.