🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: MM.

Beta: Chua Chuaaa iu dấu.

Chỉ trong khoảng thời gian cậu đi tắm, Châu Giang Hành đã tra ra được gia đình kia mò đến bằng cách nào. Hóa ra nhà họ có bạn bè sống ở tòa này, hôm nay vừa hay tới đây thăm bạn nên mới gặp được hai người.

Sau bữa tiệc mừng sinh nhật của ông cụ Châu, gia đình kia bắt đầu nảy sinh ý đồ không nên có, lên kế hoạch dắt con trai đến làm thân với mục đích để bọn cậu thấy "hợp duyên" với thằng bé.

"Đường Đường, hay là chúng ta chuyển nhà đi." Châu Giang Hành lau khô giọt nước sắp sửa lăn tới xương quai xanh của Đường Uông, ngón tay quyến luyến vuốt ve phần xương quai xanh nhô lên của cậu.

"Em thích ở đây hơn." Tầm mắt Đường Uông dừng trên bức ảnh siêu âm được chụp khi đi khám định kì lần trước, bây giờ họ đã nghe được nhịp tim bé con, còn thấy được hình dáng mơ hồ của bé, trong căn nhà này đâu đâu cũng chất đầy dấu vết sinh hoạt của họ, cậu không muốn chuyển tới một căn nhà trống hoác không có hơi thở của sự sống.

"Vậy không chuyển." Châu Giang Hành cúi xuống hôn vệt đỏ trên xương quai xanh Đường Uông do chính mình tạo ra, sau đó mới lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Đường Uông mở camera trên điện thoại ra soi, vết đỏ kia là do Châu Giang Hành hôn mà ra, cậu không đau cũng không thấy khó chịu chút nào. Đường Uông tắt camera, quay sang tìm một bộ phim mà mình thấy hứng thú cho buổi hẹn hò ngày mai.

Lúc Châu Giang Hành tắm xong thì Đường Uông đã nghệch đầu ngủ mất, đầu còn đang gối lên gối của anh.

Châu Giang Hành bò lên giường, nhẹ nhàng để Đường Uông gác lên đùi mình, điều đó lại làm cậu bất mãn rì rầm một tiếng.

"Nằm gối thoải mái hơn."

"Em chọn phim xong chưa." Năm ngón tay Châu Giang Hành len vào tóc cậu, mắt lăm lăm nhìn sắc trắng lộ ra khỏi cổ áo Đường Uông.

"Rồi ạ, phần bình luận bộ phim hài này nhiều người khen lắm." Đường Uông liếc mắt nhìn phần đánh giá chỉ được 6.0 điểm rồi chột dạ nói dối.

"Phim hài? Diễn viên chính là nam diễn viên họ Bạch trước đây em thích đúng không?" Châu Giang Hành tàn nhẫn vạch trần cậu.

"..." Đường Uông hất bàn tay đang vuốt loạn trên đầu mình đi, chả thèm để ý tới anh nữa.

Cuối cùng Châu Giang Hành lại chọn một bộ phim suy luận và lấy lý do muốn thai huấn cho con, dạy bé cách suy luận logic.

Đường Uông thầm khinh bỉ Châu Giang Hành một tiếng rồi tắt đèn đi ngủ.

Dù trong phòng có bật máy sưởi nhưng cậu vẫn thích lăn vào lòng Châu Giang Hành. Tay Đường Uông vô tình đặt lên đùi anh, cách một lớp quần áo, Đường Uông có thể sờ được vết sẹo lồi rõ trên da Châu Giang Hành.

Đó là vết thương lưu lại sau khi anh bị tai nạn, cậu biết trên đùi Châu Giang Hành không chỉ có mỗi một vết sẹo này.

"Ngủ đi." Châu Giang Hành nhẹ vỗ lưng cho cậu, "Đừng sờ nữa, không thì em phải ngủ muộn đấy."

"..." Vốn muốn nhân cơ hội hỏi chuyện nhưng vì câu nói của Châu Giang Hành mà Đường Uông đành nuốt ngược lời vào trong.

Thôi bỏ đi, bây giờ chưa phải lúc thích hợp.

Vào dịp Lễ Giáng sinh, rạp phim chiếu phim nào cũng tấp nập người.

Người khác xem phim đều xách theo Coca và bắp rang, riêng Đường Uông cầm nước đậu mà Châu Giang Hành đưa trước lúc đi ra ngoài, đồ ăn vặt thì là hạt sấy tổng hợp nhét trong túi.

Nhiều người còn mang theo đồ ăn như Hamburger vào rạp làm cả phòng chiếu phim nồng nặc mùi đồ ăn. Thoạt đầu Đường Uông còn thấy thơm, nhưng ngửi được một lúc lại ngán ngẩm, cậu buộc phải tìm khẩu trang đeo lên.

Cậu đẩy tay gác chỗ ngồi lên cao để có thể dựa sát vào người anh. Trước khi đi Châu Giang Hành có uống thuốc Đông y, vị thuốc trên cơ thể rất nồng, đủ cho Đường Uông hít hà sảng khoái.

Bộ phim suy luận này không lấy chủ đề xoay quanh án mạng, mà nói về một nhóm người cùng nhau tham gia trò chơi "căn phòng bí mật", ai tìm được chìa khóa đầu tiên thì sẽ giành được số tiền thưởng kếch xù.

Nam chính là một người ham mê cái đẹp, chỉ vì phản diện đẹp trai mà bị người ta chơi khăm mấy lần liền, Đường Uông xem được một nửa bèn híp mắt quay sang nhìn Châu Giang Hành.

"Này mà anh bảo dạy con à?"

"Anh đang dạy em thì có?"

Đường Uông rì rầm vào tai anh.

"Suỵt, tập trung xem phim nào." Châu Giang Hành hoàn toàn không thấy chột dạ, ngược lại còn nhanh tay nhét ô mai vào tay cậu xem như trấn an.

"..." Đường Uông tiếp tục xem phim, mặc dù có cảm giác người nào đó muốn thông qua bộ phim ám chỉ cậu điều gì, nhưng không thể phủ nhận rằng nội dung phim rất hay, Đường Uông quyết định không truy cứu vấn đề nhân vật chính mê trai nữa.

Nam chính cuối cùng đã nhận ra ý đồ của phản diện, anh thành công lấy được chìa khóa và giành được số tiền thưởng khổng lồ. Sau này nam chính kết hôn với anh chàng thanh mai trúc mã chơi thân từ nhỏ. Trong hôn lễ, nam chính còn nói với bạn đời của mình rằng: "Sau này em chỉ háo sắc với mình anh thôi."

"???" Bộ phim này có ý nghĩa gì thế?

"Em không có cảm nghĩ gì à?" Châu Giang Hành đột nhiên lên tiếng hỏi cậu.

"Ha ha." Đường Uông đáp trả bằng một cái liếc mắt khinh thường.

Cuối phim có phần easter egg, Đường Uông banh mắt quan sát thật kỹ danh sách diễn viên và nhà tài trợ ở phía sau, trông cậu nghiêm túc như thế, Châu Giang Hành chỉ biết cúi đầu cười khì.

"Đường Đường à, bộ phim này không có liên quan gì tới anh hết."

Sau khi xem phim xong, Đường Uông và Châu Giang Hành đi dạo quanh trung tâm thương mại, ở đây có một cửa hàng thuộc chuỗi cửa hàng Mẹ&Bé, Đường Uông thấy vậy bèn kéo anh vào trong xem.

Nếu là cậu ngày trước, khi đi ngang những cửa hiệu này, Đường Uông sẽ chẳng mảy may ngó mắt vào mà dứt khoát đi thẳng. Không ai có thể ngờ rằng sẽ có một ngày cậu lại xếp nó vào danh sách: "Những nơi nếu đi ra ngoài chắc chắn phải vào".

Cửa hàng Mẹ&Bé này có hai tầng, hầu hết những vật dụng cần thiết đều có thể tìm được ở đây.

Nhân dịp Noel, các cửa hàng đua nhau khuyến mãi, nhân viên bán hàng trong tiệm không thể tư vấn hết cho khách nên Đường Uông cứ thế vui vẻ lượn vòng quanh với anh.

Ngày trước cậu không quá để ý, bây giờ đi dạo xong mới biết đồ Mẹ&Bé siêu đắt đỏ, một chai nước khoáng cùng hãng chỉ cần có thêm chữ "Dùng được cho trẻ nhỏ" thì giá sẽ nhảy vọt tận hơn 50 tệ.

"... Tò mò ghê, không biết nước này có vị gì nhỉ." Đường Uông chọc tay vào bình nhựa, đưa mắt nhìn bảng giá, "Đừng bảo đây là sản phẩm dưới trướng công ty của anh nhé."

"Đúng vậy." Châu Giang Hành nhớ giấy tờ dự thảo tháng trước mình ký có tên nhãn hãng này, chẳng chờ Đường Uông lên tiếng, Châu Giang Hành đã đề nghị, "Anh bảo trợ lý Lư đưa một thùng tới cho em nếm thử nhé?"

"Thôi."

Hai người từ quầy đồ chơi đi đến chỗ ngã rẽ đầu tiên, hai cậu trông thấy một cặp vợ chồng, người vợ đang mang thai, nom bụng có lẽ đã được bảy, tám tháng.

Cặp vợ chồng nọ đang chọn giường cho em bé, vì bụng quá to nên người vợ không tiện cúi người, vì thế chỉ có người chồng ngồi xổm xem kết cấu phía dưới của xe nôi.

Đường Uông cúi đầu nhìn bụng mình rồi nghĩ, sau này bụng cậu cũng sẽ to như người vợ ấy ư.

"Đừng sợ." Châu Giang Hành nhận ra Đường Uông đang cảm thấy bất an, anh quàng tay ôm vai đối phương rồi kéo cậu vào lòng, hy vọng có thể cung cấp cho Đường Uông cảm giác an toàn.

Hai người lẳng lặng rời đi, không làm phiền đến cặp vợ chồng đang chuyên tâm chọn xe nôi.

"Chúng ta mua chút đồ không?" Dạo bước tới tầng 2, nỗi bất an của cậu triệt để biến mất, Đường Uông tiện tay cầm giỏ hàng lên và nói.

"Em muốn mua bộ quần áo khủng long đó à?" Trước khi bước lên tầng, họ nhìn thấy một bộ quần áo khủng long trẻ em, vì Đường Uông yêu thích không rời tay nên Châu Giang Hành nghĩ rằng cậu muốn mua nó.

"Không phải." Đường Uông lắc đầu, sau đó chỉ tay vào các kệ hàng cách đó không xa.

Châu Giang Hành gióng mắt nhìn qua, hóa ra là khu đồ ăn vặt cho bé.

"... Mua."

Đồ ăn vặt cho trẻ rất chú trọng vệ sinh an toàn thực phẩm, đề cao khẩu hiệu ăn ngon tốt cho sức khỏe, vô cùng phù hợp cho Đường Uông đang trong giai đoạn thai kỳ.

Khu ăn vặt rất đông người, Đường Uông rủ rê Châu Giang Hành quan sát các cặp cha mẹ khác với mình, thấy họ mua gì là cậu mua theo nên chẳng mấy chốc chiếc giỏ mua hàng nhỏ nhắn đã bị chất đầy.

Thấy Đường Uông đang ngắm nghía mứt trái cây trẻ em, Châu Giang Hành quyết định đi đổi giỏ hàng to hơn.

Cặp tình nhân đồng tính đã không phải chuyện gì lạ lẫm, nhưng một đôi nam nam xách một giỏ đồ ăn vặt thật to đứng xếp hàng chờ thanh toán lại rất thu hút sự chú ý. Đôi vợ chồng trẻ xếp hàng sau họ chứng kiến cảnh này, không dằn được lòng bèn nhắc nhở:

"Con nít không nên ăn vặt nhiều, hai người cân nhắc lại nhé."

"Chúng tôi mua quà Giáng Sinh cho lũ trẻ hai bên gia đình dòng họ, ngặt nỗi nhà đông con mà đứa nào cũng phải có phần nên chúng tôi mua hơi nhiều ấy mà." Đường Uông viện một cái cớ hoàn hảo, những người xung quanh nghe vậy cũng không hiếu kỳ để ý như ban nãy nữa.

Đường Uông vừa dứt lời, thấy Châu Giang Hành đang cố gắng nhịn cười, cậu lập tức huých khuỷu tay vào người anh.

"Anh đừng ngây ra đấy, chuẩn bị ví tiền đi, sắp đến lượt chúng ta rồi đó." Đường Uông nói xong thì lấy phiếu mua sắm ra, bởi vì chương trình khuyến mãi của cửa hàng này có thể gộp chung với voucher giảm giá.

Tuy người xếp hàng dài nhưng họ lại chẳng mua bao nhiêu, chẳng mấy chốc liền đến lượt hai cậu.

"Tôi muốn làm thẻ thành viên." Châu Giang Hành đặt giỏ hàng lên bàn, sẵn tiện yêu cầu thu ngân đăng ký thành viên cho mình.

Thông thường nhân viên sẽ hỏi khách hàng có thẻ thành viên không, nếu không có mới thuận tiện trưng cầu thêm rằng có muốn làm thẻ không. Các cặp đôi giống anh và cậu, thu ngân sẽ không đả động đến việc đó, thế nên cô khá bất ngờ khi khách hàng chủ động yêu cầu làm thẻ.

"Những món đằng sau có thể đổi bằng điểm tích lũy đúng không?" Tủ kính trưng bày phía sau quầy thanh toán có rất nhiều đồ em bé, Đường Uông thấy thế thuận tiện hỏi.

Nhân viên thu ngân sực tỉnh hồn, đáp:

"Có thể đổi ạ, khuyến mãi ngày thường cũng có thể đổi điểm thành tiền mặt nữa thưa quý khách."

"Hôm nay nạp thẻ thành viên có khuyến mãi đấy, hay chúng ta nạp thêm đi?" Đường Uông đọc tờ rơi khuyến mãi rồi thương lượng với Châu Giang Hành.

"Ừm."

Làm xong thẻ rồi mà hai người vẫn còn thiếu một ít điểm nữa, cho nên bộ quần áo khủng long ấy cũng được bọn họ rước về nhà.

Châu Giang Hành xách hai túi in logo em bé thật to, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng đến chuyện cùng Đường Uông tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại hết.

Trong trung tâm thương mại có rất nhiều hạng mục giải trí, lúc vừa đến đây, Đường Uông trông thấy bên kia đường có một nhà thi đấu có thể trượt băng, nhưng tình trạng hiện tại của cậu lại không thể chơi các môn thể thao vận động mạnh được. Cậu với anh đứng trước cửa ra vào phòng chứa bí mật để xem poster tuyên truyền một hồi mới luyến tiếc rời đi.

Họ đứng xem lâu tới nỗi có người đi đường lân la đến hỏi cả hai có muốn lập nhóm chơi chung hay không, thấy Đường Đường không chơi được trò nào, Châu Giang Hành thương không sao tả nổi.

"Em không muốn đi dạo nữa, chúng ta đi xem phim tiếp được không?" Đường Uông thở dài đánh thượt, nài nỉ kéo tay Châu Giang Hành.

Lần này anh đồng ý ngay tắp lự, đến khi trơ mắt nhìn Đường Uông đặt xong vé phim hài mà nam thần cậu đóng và bày ra bộ dáng đắc ý, Châu Giang Hành mới chợt nhận ra bản thân đã bị Đường Đường lừa.

Xem phim này khiến Đường Uông thích thú hơn bộ phim suy luận khi nãy rất nhiều, người khác thì ăn thức ăn nhanh, Đường Uông chỉ cần ăn hạt sấy, thi thoảng còn lấy bánh kẹo trẻ em từ trong túi ra ăn, cảm giác ngon miệng vô cùng.

Tuy nội dung phim chẳng có gì mới mẻ, nhưng nam thần của cậu siêu cuốn hút, hơn nữa mỗi khi quay sang còn được ngắm nam thần họ Châu bên cạnh mình làm Đường mê trai sướng phát điên.

Giáng Sinh này quả thật quá vui vẻ.

Sau lễ Giáng Sinh, Đường Uông lại vùi đầu vào biển tri thức, miệng cậu ngậm thạch trái cây, vận hết nội công để ghi nhớ từ vựng vào đầu.

Di động trên bàn chốc chốc lại rung lên khiến Đường Uông mất tập trung, chiếc điện thoại đó là của Châu Giang Hành, sau vài lần bị quấy rầy, cuối cùng cậu cũng không chịu nổi cầm điện thoại lên xem.

Thanh thông báo hiển thị tin nhắn Đào Hành gửi tới, có lẽ là việc trên công ty, Đường Uông ra ngoài đưa điện thoại cho anh rồi tiếp tục chui vào thư phòng học bài.

Nhiệm vụ ôn bài ngày hôm nay đã làm xong hơn phân nửa, Đường Uông vươn vai, chớp đôi mắt mỏi mệt, sau đó cầm kẹo que sữa bò ra ngoài định chia sẻ cho Châu Giang Hành.

Lúc bước ra ngoài, Đường Uông trông thấy Đào Hành đang ngồi trong phòng khách, cậu có hơi bất ngờ, chào hỏi đối phương xong, cậu dợm cất bước đi về phía phòng ngủ tìm Châu Giang Hành thì bị Đào Hành ngăn lại:

"Sếp Châu đang gọi điện thoại ạ."

Đường Uông gật đầu tỏ ý đã biết, cầm đồ ăn vặt trong tay "chào hàng" y.

Đào Hành ăn vài cây kẹo que, vị không hề ngọt gắt mà còn rất thơm mùi sữa, Đào Hành định ngó mắt xem nhãn hiệu để mua một ít cho bạn gái ăn thử thì bị cái tên "kẹo que sữa bò trẻ em, dùng được cho trẻ trên 3" đập thẳng vào mắt.

"..." Thôi vậy.

"Trợ lý Đào thích à? Tôi còn những mấy lọ kẹo đấy, chia cho anh vài lọ nhé." Đường Uông vừa nói vừa đi về phía thư phòng, nửa số đồ ăn vặt của cậu đều để trong đó, lý do đơn giản là vì lúc suy nghĩ rất dễ bị đói.

Số lần Đào Hành đến nhà ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng Đường Uông vẫn biết y là trợ thủ đắc lực của Châu Giang Hành, chẳng những vậy cũng rất được anh tín nhiệm. Cậu sực nhớ đến chiếc điện thoại reo chuông không ngừng nghỉ chiều nay, sẵn tiện hỏi thăm về tiến độ công việc của Châu Giang Hành.

"Cuối năm công ty khá bận, tôi chỉ đến đưa một số giấy tờ quan trọng cho sếp thôi ạ, mọi việc ở công ty đều ổn, cậu không cần nhọc lòng." Đào Hành biết sếp đã theo đuổi được Đường Uông nên không cần phải giấu giếm như trước kia nữa.

Đường Uông yên tâm gật đầu, sau đó chia sẻ đồ ăn vặt với Đào Hành trong lúc chờ đợi Châu Giang Hành.

Khoảng chừng mười phút sau, cửa phòng ngủ mở ra.

Đường Uông trông mắt nhìn sang, tầm mắt cậu dừng trên thùng giấy trong lòng anh.

"Em học xong rồi à?" Châu Giang Hành không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Đường Uông ra khỏi thư phòng sớm, nhưng chỉ trong phút chốc, anh lập tức khôi phục biểu cảm như ngày thường.

"Còn chút nữa mới xong, em ra ngoài nghỉ ngơi một lát." Đường Uông rướn cổ ngó mắt vào hộp giấy, "Trong thùng là gì vậy anh?"

"Giấy tờ đã xử lý xong ấy mà." Châu Giang Hành thành thật trả lời. Đào Hành bước tới nhận lấy hộp giấy rồi nhanh chân đánh bài chuồn, miễn cho ông chủ thích ghen tuông của mình nổi cơn.

Đường Uông thấy vậy, cậu đặt hai lọ kẹo sữa vào thùng giấy cho Đào Hành mang đi, đến khi vào phòng ngủ cậu mới biết, trên bàn vi tính còn đang chất đầy vài chồng giấy tờ.

Năm nay Tết đến sớm, cuối tháng Một đã là đêm Ba mươi, Đường Uông bận bịu chuẩn bị thi nên không để ý, bây giờ cậu mới phát hiện, hóa ra vào dịp cuối năm, công ty của Châu Giang Hành cũng rất bận rộn.

"Mấy hôm nay chiều nào anh cũng như vậy sao?" Bàn phòng ngủ không to như bàn trong thư phòng, xử lý công việc ở thư phòng sẽ thoải mái và mang lại hiệu quả cao hơn.

"Ngày mai anh với em học bài làm việc chung đi, thư phòng đủ lớn mà." Đường Uông thở dài, cậu kéo anh vào thư phòng, hai người chia "lãnh thổ" và lấy thêm một cái ghế đến.

Nửa bàn là sách giáo khoa của Đường Uông, nửa bên còn lại là các loại báo cáo giấy tờ của công ty Châu Giang Hành, hai người ngồi đối diện nhau, dưới gầm bàn là khoảng trống, đôi lúc Đường Uông ngồi học, chân cậu sẽ không tự chủ được di chuyển lung tung.

Lúc học thuộc sẽ không kiềm được cởi dép lê ra, Đường Uông giẫm chân mang vớ lên mu bàn chân anh; Nhớ được một nửa thì bí bài, khi ấy Đường Uông sẽ nôn nóng cọ chân lên mắt cá chân Châu Giang Hành; Nếu tiến độ thuận lợi thì khoan khoái gác chân lên đùi Châu Giang Hành.

Chờ khi hai mắt mệt rã rời, Đường Uông mới ngẩng lên ngắm nghía người đàn ông đầy khí chất "sếp tổng bá đạo" bật mode làm việc cho bổ mắt. Quả nhiên có anh bên cạnh, hiệu quả học hành của Đường Uông tăng gấp bội.

Cuối cùng cũng đến tuần thi, ngày hôm ấy, Châu Giang Hành thức dậy thật sớm để làm đồ ăn sáng cho cậu rồi đưa Đường Uông đến trường.

Anh xem lịch mà trong lòng không khỏi thở phào, hiệu suất khi làm việc với Đường Đường như rớt xuống đáy vực, mỗi giây mỗi phút Châu Giang Hành luôn có cảm giác Đường Đường đang quyến rũ mình.

Những khi nóng trong người, anh không những không được tắm, mà cũng chẳng dám giày vò Đường Đường đang nỗ lực học hành, thành thử không còn tâm trí để xem giấy tờ nữa. Châu Giang Hành nghĩ, nếu tiếp tục như thế này thì mình sẽ hóa điên mất.

"Anh ngồi trong nhà ăn cạnh trường thi chờ em, đi xuống lầu nhớ bám lấy tay vịn, đi chậm và đừng chen lấn với các bạn nhé..." Châu Giang Hành chăm chú cài nút áo cho Đường Uông, quần áo rộng rãi trên người cậu rất khó để nhận ra phần bụng nhô lên. Gần hết giờ thi tòa dạy học chỉ có thể ra chứ không thể vào, Châu Giang Hành chỉ còn cách căn dặn dò không được đi vào đón Đường Uông.

Trước lúc xuống xe, Đường Uông vẫn nhận được nước đậu mà sáng nay Châu Giang Hành mới xay, "chóc" một tiếng, Đường Uông thân mật thơm lên má anh một cái thật kêu.

Cậu cười xòa, lấy bình nước giữ nhiệt mà mình đã giấu cả đường đi nhét vào lòng Châu Giang Hành.

"Em nhờ dì Dương nấu trà Ý Dĩ cho anh, anh xem, trán nổi mụn cả rồi, uống vào giải nhiệt đi nhé." Ngày nào Đường Uông cũng ngắm nghía mặt đối phương rất kỹ, sáng nay vừa mở mắt đã thấy hai nốt mụn xuất hiện trên trán Châu Giang Hành.

Bản thân Châu Giang Hành còn không biết điều này, nghe cậu nói vậy, anh bèn soi gương trong xe, trên trán chỉ có hai cục mụn đỏ nhạt, không nhìn kỹ quả thật không thể nhận ra được.

Anh thích cách Đường Đường quan tâm đến mình, Châu Giang Hành liếc nhìn thời gian, sau đó kéo cậu vào lòng hôn tới tấp. Nghĩ đến việc Đường Uông còn phải đi thi, Châu Giang Hành vẫn giữ chừng mực, chỉ nhẹ nhàng chạm môi cậu rồi nhanh chóng tách ra, sau đó lại không dằn lòng được mà hôn tiếp.

Đến khi Đường Uông được thả ra, bờ môi cậu chỉ ướt át căng mọng như vừa uống nước xong, người khác nhìn vào cũng sẽ không hiểu nhầm, nghi ngờ.

Cùng một điểm thi nhưng cả Khoa phải phân ra thi, phòng Đường Uông chẳng có ai cùng lớp với cậu. Đường Uông viết được một nửa thì đổi sang bút khác, đúng lúc đó vô tình bắt gặp cậu sinh viên ngồi xéo trước mặt đang đăm chiêu nhìn mình.

Ánh mắt ấy không quá thiện ý, trông như vừa đánh giá vừa bình phẩm, Đường Uông tuy khó chịu nhíu mày nhưng vẫn chọn ngó lơ, tiếp tục cúi đầu làm đề.

Có lẽ đã nhận ra đối phương quan sát mình nên lúc điền đáp án Đường Uông vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý nhắm thẳng vào mình. Mãi đến khi giám thị đi ngang Đường Uông, ánh mắt đó mới tạm thời biến mất.

Thí sinh được phép nộp bài sớm sau 30 phút kể từ lúc bắt đầu buổi thi, vài sinh viên không mấy bận tâm đến quy định đó, ai nấy đều vùi đầu điền đáp án rồi nộp bài rời khỏi phòng thi. Đường Uông nghiêm chỉnh làm bài, kiểm tra xong xuôi thì dọn dẹp túi bút đoạn đứng lên nộp bài.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu phát hiện tên sinh viên trước mặt cũng chưa đi, hắn còn quay lại nhìn Đường Uông một cái rồi mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Đường Uông cố tình dừng tay, giả vờ chuyển sang kiểm tra lại đáp án, quả nhiên tên khả nghi kia thấy vậy cũng thôi không thu dọn nữa.

Tên đó đang chờ mình.

Đường Uông cố gắng hồi tưởng lại, cậu tự nhận mình không quen biết người này, nhưng ý đồ không hề thiện chí của đối phương khiến cậu không khỏi đề cao cảnh giác.

Phòng thi của Liêu Nguyên Tân trên Đường Uông một tầng lầu, trong lúc Đường Uông còn bận suy ngẫm thì cậu chàng đã xuất hiện trước cửa phòng, chớp mắt vài cái với bạn mình.

Có người quen xuất hiện khiến Đường Uông an tâm phần nào, lúc này cậu mới nộp bài thi và đi ra ngoài, gã sinh viên đó thấy thế cũng nối gót theo sau.

"Cậu quen tên kia không?" Đường Uông lườm mắt nhìn đối phương.

"Biết nè, Triệu Dược lớp kế bên, bạn trai cũ của Bí thư chi bộ Đoàn của lớp mình. Trước đây hắn hay đến đón người yêu lắm, cậu quên rồi hả?" Liêu Nguyên Tân với Đường Uông vừa đi về phía cầu thang vừa trò chuyện.

Lúc này Đường Uông đã có một chút ấn tượng, Bí thư Đoàn chi bộ lớp dáng dấp cao to, tuy không tính là điển trai nhưng tính tình vô cùng hào sảng, hơn nữa còn thích chơi bóng rổ, lúc mới nhập học từng theo đuổi cậu.

Qua học kỳ 2, Bí thư Đoàn chi bộ cuối cùng cũng có người yêu, trong ấn tượng của Đường Uông, người kia có dáng dấp hơi gầy, đeo kính tròn gọng vàng và thích mặc áo hoodie, là một chàng trai bình thường như bao người khác.

Đường Uông ngoái lại nhìn Triệu Dược đang theo chân mình, cậu chàng đã tháo dỡ cặp kính, để lộ đôi mắt xinh đẹp ra ngoài. Có lẽ vì đeo lens nên mắt trông long lanh có hồn hơn, kết hợp với kiểu tóc ngắn gọn ghẽ khiến khuôn mặt nom trẻ trung nhỏ nhắn, phối thêm quần áo hàng hiệu lên người, tôn lên đôi chân vừa thon vừa dài.

"Cậu chắc chứ?" Đường Uông nghĩ người mình và Liêu Nguyên Tân đang nói đến không giống nhau chút nào.

"Dạo này bận ôn bài nên quên kể cậu nghe, từ tháng trước, Triệu Dược cứ như thay đổi thành người khác vậy, những mấy anh khoá trên đang theo đuổi cậu ta đấy." Liêu Nguyên Tân càng nói càng thấy người nọ bất thường, vì vấn đề sức khoẻ của Đường Uông, bọn họ chọn cầu thang kế bên văn phòng, bên này ít người nhưng phải đi xa, mọi người thường lại không thích đi xa, "Sao cậu ta đi theo bọn mình thế?"

Đường Uông thuật lại chuyện xảy ra lúc thi, sau đó hai người dừng bước, quay đầu chặn đường Triệu Dược khiến cậu ta không kịp trở tay.

Phòng giáo viên chỉ cách vài bước chân, dù Triệu Dược muốn làm loạn cũng phải kiêng dè vì có khả năng sẽ bị giảng viên nghe thấy.

"Có chuyện gì không?" Đường Uông nhìn hắn chăm chăm, chủ động hỏi trước.

"Không có gì." Mới đầu thấy họ đột nhiên quay lại nên Triệu Dược có phần hoảng loạn, nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta lập tức điều chỉnh lại cảm xúc.

"Không có gì thì tại sao lúc thi cậu nhìn tôi chằm chằm thế?"

"Muốn xem thử người yêu cũ của bạn trai mình trông như thế nào thôi mà." Triệu Dược cười lấy lệ, mắt dán chặt vào chiếc áo khoác màu đen Đường Uông đang mặc, trong mắt thoáng xoẹt qua vẻ khinh bỉ, trông như ghét bỏ phong cách ăn mặc của cậu.

Đường Uông với Liêu Nguyên Tân liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngập ngừng hỏi ngược lại Triệu Dược.

"Tiết Hoằng Bác là bạn trai cậu hả?" Lâu lắm rồi Đường Uông chưa nghe thấy cái tên này, bây giờ nhắc lại bỗng có cảm giác ghê tởm.

"..." Triệu Dược bày ra vẻ mặt "không biết nói gì hơn".

"Có điên mới đi yêu tên cặn bã đó, người tôi nói là Từ Văn cơ!"

"Tôi có phải Lục Dịch Đình đâu, lẽ ra cậu phải sang trường Bách Khoa gặp người yêu cũ của bạn trai cậu mới đúng." Lại thêm một cái tên mà đã lâu Đường Uông chưa nghe đến, tại sao lần nào đến trường cậu cũng phải dây dưa với Từ Văn vậy nhỉ?

"Lục Dịch Đình là... ai?" Triệu Dược tỏ ra hồ nghi.

"..." Khả năng cậu là bạn trai giả rồi đấy.

__

Trans: Tắt thở, quy tiên, người lười không thể tin được tác giả viết chương này 5k4 chữ T^T Giữ đúng lời hứa đăng trong Đêm Bình an heheee.

24/12/2024
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.