Vào một buổi tối nọ, Đường Uông phát hiện dưới lầu đột nhiên có thêm một cây thông Noel.
"Hôm nay là Giáng Sinh ư?" Dạo này Đường Uông mải bù đầu vào biển tri thức nên đã sớm quẳng các ngày lễ ra sau đầu.
Cậu lấy điện thoại ra xem lịch, hóa ra hôm nay là Đêm Bình an, ngày mai mới là Lễ Giáng sinh.
Ngó thấy mấy quả táo được Châu Giang Hành đặt trên bàn, Đường Uông nháy mắt ngộ ra ngay.
"Buổi tối ra ngoài đi dạo nhé?" Châu Giang Hành cầm nước ép rau củ vào phòng cho Đường Uông, lên tiếng mời mọc.
"Buổi tối khu mình có tổ chức hoạt động gì không anh?" Vì cậu phải ôn bài nên Châu Giang Hành đã nhường thư phòng của mình cho Đường Uông, phân đoạn tản bộ mỗi ngày giờ đây cũng đổi thành đi bộ trên máy chạy bộ. Cho nên vừa nghe Châu Giang Hành hỏi thế, Đường Uông liền nghĩ ngay tới cây thông Noel ngoài kia ngay.
"Cũng không hẳn là hoạt động, chỉ là bên ngoài trang trí đẹp lắm, trong sân còn có một cây thông Noel siêu to, đến tối lên đèn thì..."
Chẳng chờ Châu Giang Hành nói hết, Đường Uông đã vội vàng liến thoắng một tràng dài.
"Tối nay em muốn ăn cá hầm cải chua [1]." Lúc lấy được giấy báo kết quả khám thai định kỳ, kết quả cho biết cậu và bé con được Châu Giang Hành chăm rất bụ bẫm, vì vậy ngày thường không cần ăn quá thanh đạm, đồ ăn hơi cay một chút cũng không thành vấn đề.
"Để anh bảo dì Dương đi mua cá cho em." Châu Giang Hành đã quá quen với việc Đường Uông thường xuyên muốn ăn hải sản, anh xoa nắn gương mặt hơi gầy đi vì bận học của cậu, sau đó đi nghiên cứu thực đơn cho buổi tối.
Cửa vừa khép lại, Đường Uông cũng tiếp tục vùi đầu vào học. Với cậu mà nói, không có thầy dạy thì việc học thật sự rất khó khăn, chữ của Liêu Nguyên Tân đôi lúc nguệch ngoạc tới nỗi cậu không đọc được , thế là Đường Uông đành tích cóp lại rồi hỏi một lần luôn.
[Đường Uông: Ảnh chụp vở.jpg]
[Liêu Nguyên Tân: Chờ tí! Mình chụp ảnh cho người yêu đã nhá!]
Đường Uông học thuộc hơn ba mươi từ mới thì Liêu Nguyên Tân mới ngoi lên reply.
[Liêu Nguyên Tân: Chụp ảnh cho bạn gái khó quá đi, mình ngồi xổm lâu tới nỗi đau hết cả đầu gối rồi.]
[Liêu Nguyên Tân: Hôm nay là Đêm Bình an, bạn gái làm bánh táo cho mình ăn, để tỏ lòng biết ơn cậu đã cho mình tá túc, cô ấy cũng làm cho hai người một phần đấy. Chút nữa mình cầm sang rồi có gì giải thích cho cậu luôn nhá.]
Đường Uông thầm nghĩ, vậy mình cứ xem hết vở của cậu ta đi, đỡ tốn công mỗi ngày phải tìm Liêu Nguyên Tân hỏi tới hỏi lui, nghĩ ngợi xong Đường Uông cũng đồng ý.
Hỏi giờ giấc xong, Đường Uông tranh thủ xem nốt bản ghi chép, cậu còn chỉnh sửa thời gian ôn tập, mong muốn để trống ngày mai đi hẹn hò xem phim với Châu Giang Hành.
Vừa nghĩ đến chuyện sắp được hẹn hò, Đường Uông phát huy hết công lực, hiệu quả tăng cao hơn ngày thường gấp bội, đến nỗi hoàn thành xong nhiệm vụ ngày hôm nay mà trời còn chưa sập tối.
Châu Giang Hành đang ở trong bếp xử lý sạch con cá dì Dương vừa mua về, bếp bên cạnh đang ninh thuốc Đông y, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Châu Giang Hành thình lình bị ôm chầm từ phía sau, Đường Uông khẽ cọ lên lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: "Ngày mai mình đi xem phim được không, em muốn hẹn hò vào ngày Giáng Sinh với anh."
Tim Châu Giang Hành như bị hẫng mất một nhịp, anh rất muốn ôm lấy Đường Đường, ngặt nỗi tay còn đang làm cá nên không thể tùy ý cử động.
Dì Dương lặng lẽ đi ra ban công làm việc để không quấy rầy cặp chồng chồng son. Đường Uông ỷ Châu Giang Hành đang dở tay, lúc thì hôn cổ anh, khi thì thổi gió bên tai Châu Giang Hành.
"Đường Đường, chân em đỡ hơn chưa?" Châu Giang Hành đơ cả người, giọng nói không hề che giấu ham muốn của bản thân.
"Hình như có người gõ cửa." Trước khi chuồn đi, Đường Uông nhéo mặt Châu Giang Hành một cái như trêu, toàn thân Châu Giang Hành chỗ nào cũng cứng ngắc nên véo vào đâu cũng khó khăn, cậu chỉ đành "xả giận" lên gương mặt điển trai này cho bõ ghét.
Đường Uông không nói dối chuyện có người đến gõ cửa, lúc cậu bước ra ngoài, dì Dương đã sắp đi tới cửa rồi, xem thời gian thì cậu đoán có lẽ là Liêu Nguyên Tân đến.
Lần đó cậu ta uống say tới nỗi mất trí nên không có ấn tượng gì, lần này đến thăm Đường Uông trong trạng thái tỉnh táo nên vừa vào nhà liền thao thao bất tuyệt về cây thông Noel trong tiểu khu.
"Giữa sân vườn khu nhà các cậu dựng một cây thông Noel siêu to, người ta còn treo bao lì xì lên trên nữa, mình thấy có người mở ra tiền thật luôn đấy!!! Đường Uông à, bọn mình đi hái đi!" Liêu Nguyên Tân vừa đặt hộp bánh kem xuống liền vội vàng kéo Đường Uông dợm chạy ra ngoài.
"Không phải vội, mỗi hộ gia đình sống trong khu này đều được tặng một phần quà trên cây thông, đây là truyền thống của tiểu khu." Tiếng nói của Châu Giang Hành vọng ra từ trong bếp.
"Nghe bảo vào mỗi dịp Tết, những ai ra vào tiểu khu đều sẽ được phát lì xì." Ngày thường dì Dương đi chợ cũng nghe phong thanh được chuyện này.
"Châu Giang Hành ơi, có thật không anh?" Lần đầu tiên Đường Uông nghe thấy trường hợp hi hữu này nên rất chi là tò mò.
Đường Uông nhận được câu trả lời khẳng định của Châu Giang Hành, nhưng khi nghe anh không thường xuyên sống ở đây, cậu và Liêu Nguyên Tân cùng bày ra vẻ mặt "tiếc đứt ruột".
"Sao khu nhà mình không có phúc lợi này vậy chứ?" Liêu Nguyên Tân che ngực tự hỏi, sau lại tự trả lời bản thân, "Mà cũng đúng, giá chung cư khu các cậu giá trên trời, phí quản lý còn đắt, với họ mà nói, phát chút lì xì chả đáng là bao."
"Người có tiền độc ác."
"Haiz, tẹo nữa mình đọc tên Châu Giang Hành để cậu nhận một bao lì xì nhé." Đường Uông nếm thử một miếng bánh kem do bạn gái cậu chàng làm, thường cậu rất ít khi ăn vị táo, hôm nay ăn thử mới thấy cũng khá ngon.
Đường Uông bảo Liêu Nguyên Tân ngồi một lát, còn bản thân thì đem bánh kem vào bếp đút cho Châu Giang Hành.
"Anh nếm thử xem, ngon lắm đó."
Châu Giang Hành nếm thử bánh kem trên tay cậu, chẳng biết là cố ý hay vô tình, đầu lưỡi Châu Giang Hành liếm trúng ngón tay Đường Uông.
Đường Uông giật mình thụt tay lại, ngước mắt thấy Châu Giang Hành đang nhìn mình bằng ánh mắt trầm lắng, nhưng khi nhìn thấy vết đỏ trên má đối phương mình vừa véo, Đường Uông chợt phì cười. Cậu vươn tay nhéo thêm một vệt đỏ vào má còn lại.
"Đều rồi nhé." Đường Uông hài lòng vô cùng, đứng bên cạnh anh chia nhau xử lý chiếc bánh.
Liêu Nguyên Tân ê hết răng khi chứng kiến khung cảnh ngọt ngào tình tứ trong bếp, thấy trên bàn có nước chanh vừa nấu, cậu chàng liền tự rót cho mình một ly.
Nước chanh không thêm mật ong bỗng nhiên không chua chát như cậu nghĩ.
Đường Uông ăn xong bánh kem bèn vào phòng nghiên cứu vở ghi chép với Liêu Nguyên Tân. Thời điểm sắp thi, mọi người đều cật lực ôn tập, Liêu Nguyên Tân thấy tốc độ của Đường Uông nhanh hơn mình gấp bội, tâm trạng nhấp nhổm như ngồi trên chông, nào còn tâm trí nán lại chơi, vội vàng đòi về học bài.
Đến giờ cơm, nhờ món cá hầm cải chua mà Đường Uông ăn được hết một bát rưỡi cơm. Sau khi ăn xong, cậu với Châu Giang Hành nắm tay nhau đi ngắm cây thông trong công viên của tiểu khu.
Các nghiệp chủ sống trong khu này đều là người không thiếu tiền. Công viên chỉ lác đác vài bóng người, chủ yếu là phụ huynh dắt em nhỏ ra ngoài nhận quà. Áo gió mà Đường Uông đang mặc là của Châu Giang Hành, chiếc áo rộng rãi dễ dàng che chắn chiếc bụng nhô lên của cậu.
Hai người ngồi trên ghế dài nhìn sấp nhỏ xếp hàng chọn quà. Có một cặp chị em song sinh trạc bảy, tám tuổi đang khui quà, bé chị mở ra được một con búp bê xinh xắn, nhưng em gái lại chỉ nhận được phiếu mua hàng. Trẻ con tuổi nhỏ, phiếu mua sắm đối với em chỉ là một tờ giấy, thế là bé gái tức thì bật khóc.
Nhưng không phải là kiểu oà khóc nức nở mà chỉ là lặng lẽ sụt sịt, ai nhìn vào cũng đau lòng không thôi.
Trước lúc ra ngoài Đường Uông có cầm theo hai viên kẹo chanh chua chua ngọt ngọt, chứng kiến sự việc đó, bèn chia hết cho hai đứa trẻ.
Châu Giang Hành nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, bàn tay khẽ nắm tay Đường Uông.
"Thích con gái à?"
"Dạ, nhưng ba nhỏ nói khả năng cao là bé trai." Đường Uông xoa đầu bé em, tóc trẻ con vừa mềm vừa mượt, sờ vào thích cực.
"Anh ơi, trông anh còn đẹp trai hơn ba em nữa, em nhận anh làm ba được không?" Bé gái được Đường Uông dỗ dành liền thôi khóc, hai mắt đẫm lệ túm chặt cậu đòi được bế.
Hai chị em được cha mẹ dẫn ra ngoài chơi, cha ruột hai bé thoạt chỉ hơn ba mươi, dáng người tầm trung, tướng tá cũng thuộc dạng ưa nhìn, vừa nghe con gái rượu nói vậy, ông bố lập tức tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc.
Mẹ ruột hai bé gái đứng bên cạnh bụm miệng cười khanh khách.
Cuối cùng Đường Uông chọn một phần quà, mở ra mới biết là đồ trưng bày bằng thủy tinh. Đường Uông tặng món quà đó cho bé gái, còn em bé thì đưa phiếu mua hàng cho cậu.
Hai chị em được cha mẹ dẫn đi, bé em cứ đi được vài bước lại ngoái lại nhìn, Đường Uông thấp thoáng nghe được người cha đang hỏi mượn mặt nạ của vợ để tút tát lại ngoại hình.
"Ngày mai chúng ta xem phim ở trung tâm thương mại này nhé, xem phim xong sẵn tiện dùng phiếu mua sắm luôn." Đường Uông nhìn dòng chữ trên phiếu rồi nói với Châu Giang Hành.
Trăng treo đầu cành liễu, đèn trong tiểu khu sáng bừng, đèn màu trên các cây thông đặt trước mỗi toà nhà cũng đồng loạt ánh lên, từ xa nhìn vào trông như những vì sao đa sắc lấp lánh.
Đặc biệt là cây thông to nhất trong công viên nhấp nháy ánh đèn vàng rực rỡ, trên cây không có bóng đèn trang trí nào, thực chất đèn của nó chính là từng phiến lá, lúc chưa lên đèn chẳng ai để ý, khi cả cây thông sáng bừng lên, mọi người mới phát hiện hóa ra đó là cây thông giả.
Ánh đèn từ cây thông chiếu rọi vào ánh mắt sâu lắng của Châu Giang Hành, tựa như dải ngân hà lấp lánh giữa trời đêm đen, khiến Đường Uông chìm đắm trong đôi mắt ấy.
"Về nhà không?" Đường Uông tiến lên một bước, ôm chầm lấy Châu Giang Hành, "Về nhà đi, em muốn hôn anh."
Hơi thở Châu Giang Hành trở nên gấp gáp, cằm anh đụng trúng thùy tai cậu, anh cất tiếng "Ừm" thật nhẹ nhàng, chỉ có Đường Uông nghe ra được tiếng "Ừm" ấy phải kiềm nén cật lực đến nhường nào.
Hai người tuy vội nhưng cất bước rất vững vàng, Châu Giang Hành canh chừng tốc độ đi đường của cậu, tránh việc Đường Uông vướng chân té ngã.
Lúc về tới tòa chung cư họ sống, Đường Uông thích thú ngắm nghía cây thông dưới tòa mấy lần liền, chẳng hiểu sao cậu lại thấy cây thông này đẹp hơn những cây khác.
Trên bàn của nhân viên quản lý bày đầy táo được đóng gói khác nhau, có vài hộ gia đình đang đứng lựa táo, Đường Uông tò mò ngó mắt nhìn, sau đó rủ Châu Giang Hành đi theo lựa cùng.
Nhưng khi vừa vào cửa, Châu Giang Hành bỗng kéo Đường Uông đứng chững lại.
"Sao vậy anh?" Cậu ngơ ngác hỏi.
Nương theo tầm mắt Châu Giang Hành, Đường Uông bắt gặp một cặp vợ chồng đứng tuổi ăn mặc lịch sự, người phụ nữ còn đang nắm tay một cậu bé chừng bảy, tám tuổi mặc u phục trẻ con. Đứa trẻ này không giống với cặp chị em họ vừa gặp ở công viên, trong đôi mắt trẻ nhỏ lại thiếu đi vẻ đơn thuần vốn một đứa trẻ nên có.
"Người phiền phức." Châu Giang Hành kéo cậu ra sau và đính kèm thêm lời giải thích.
Gia đình này là bà con xa của nhà họ Châu, thế hệ còn xa hơn cả quan hệ giữa anh và Châu Thương, chắc chắn nhóm người này đang thừa dịp Đêm Bình an kiếm cớ mang quà đến hỏi thăm.
"Sao họ biết mình sống ở đây vậy?" Khác với trường hợp Châu Mộ Thi cố tình bám theo, đám người này không có cơ hội theo dõi bọn cậu.
"Không cần để ý tới họ." Châu Giang Hành chẳng buồn ngó ngàng đến gia đình kia, chờ Đường Uông chọn táo xong thì dẫn cậu đi lên tầng.
Quản lý dưới tầng vô cùng nghiêm ngặt, trừ phi chủ hộ đánh tiếng trước thì người ngoài mới được phép vào, sau khi Châu Giang Hành với Đường Uông bước chân vào thang máy, nhóm người đó vẫn bám đuôi được bằng cách đi thang máy còn lại.
"Sếp Châu, Châu phu nhân." Người đàn ông trung niên mặt dày mày dạn sán tới, Đường Uông được gọi là "Châu phu nhân" thì khiếp đảm kinh hồn.
"Em vào trước đi." Châu Giang Hành đích thân đưa Đường Uông về nhà, còn bản thân thì ở lại bên ngoài.
Đường Uông áp tai vào cửa hóng hớt động tĩnh ngoài kia, tiếc là cửa nhà cách âm tốt quá nên chẳng nghe lén được gì, Đường Uông chỉ đành quan sát quá trình thông qua mắt mèo ở cửa.
Cậu trông thấy đứa bé kia nhút nhát cầm táo tiến đến hòng ôm lấy Châu Giang Hành, nhưng đi được nửa chừng đã òa khóc thút thít, sau đó cặp vợ chồng kia nháy mắt lôi đứa bé kia tháo chạy xuống thang lầu.
Đường Uông mở cửa cho Châu Giang Hành mà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, còn chưa kịp lên tiếng hỏi rõ thì môi đã bị người nào đó sấn tới chặn lại.
Sau nụ hôn nồng cháy, Đường Uông gác đầu lên vai Châu Giang Hành thở dốc, hỏi với giọng ngắt quãng:
"Bọn họ... đến làm gì thế?"
Tay Châu Giang Hành đặt lên bụng cậu, từ tốn phun ra hai chữ.
"Tranh sủng."
"Có ý gì?" Đường Uông bị hôn tới độ não thiếu oxy, chưa load kịp thâm ý trong đó.
"Muốn anh nhận con trai họ làm con "thừa tự" [2] ấy mà." Châu Giang Hành giải thích.
[2] Con thừa tự: Nối dòng, giữ việc hương khói cho tổ tiên.
Đường Uông bĩu môi tỏ vẻ: "Chê mạnh."
__
Mẫn Mẫn:
Chuyên mục phổ cập kiến thức, bạn nào đã biết xin vui lòng bỏ qua~:
Ở TQ, vào dịp Noel táo bán rất chạy, mọi người cũng thường tặng táo cho nhau. Vì táo trong tiếng Trung là 苹果 [píngguǒ] (Âm Hán Việt: Bình quả) - đồng âm với 平安 [píng'ān]: Bình an. Cho nên tặng táo ngụ ý chúc đối phương bình an, hạnh phúc.
[1] Cá hầm cải chua (酸菜鱼): Xin phép cung cấp luôn ảnh tự chụp, tuy tui không ăn ở Trùng Khánh, vị hơi khác 1 tí vì chỗ tui không ăn cay, nhưng bề ngoài giống nhau hết nhé. Nhìn hơi dầu nhưng ngon bùng nổ vị giác các bạn ơi =)))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]