Trước đến giờ Tạ Anh có bao giờ lái ô tô đâu, cậu hoàn toàn không biết lái bởi vì lúc ấy cậu nói mình không thích lái ô tô vì ngột ngạt và không thoải mái cho nên không học lái. Cậu khẳng định mình thích lái mô tô phân khối lớn, thoải mái lúc lái như hòa mình với luồng gió thiên nhiên và dễ dàng quan sát khung cảnh quanh mình. Nên mỗi lần ba nhắc cậu việc học lái ô tô đi, cậu khó chịu vô cùng.
Vậy tại sao bây giờ Tạ Anh lại có thể lái ô tô thuần phục như thế này? Không một động tác lọng cọng.
"Tiểu Anh, em đã lén học lái ô tô à?".
Đôi môi cậu hé mở định nói gì đó nhưng lại thôi, cậu lắc đầu rồi tập trung lái xe.
Tạ Thành: "......".
Đúng là tên nhóc bị đa nhân cách! Tính tình khác thường!
Bỗng chợt nhớ đến hôm qua hứa với cậu ngày mai dẫn đi bác sĩ tâm lý nhưng con người trên thế giới này dường như biến mất thì làm quái gì đâu ra bác sĩ tâm lý. Tạ Thành đỡ đầu thở dài.
"Anh đã ăn tối chưa?".
Tạ Thành: "Hả? Ờ anh chưa. Em chưa ăn à".
Tạ Anh: "Vâng".
Tạ Thành: "Thế một lát về anh nấu gì đó ngon ngon cho em".
Tạ Anh: "Vâng".
Sau đó không ai nói gì thêm, tập trung lái xe về. Trên đường vắng tanh không một bóng người, đèn điện tối thui, thế giới như bị bóng đêm nuốt chửng. Đường đi chỉ có ánh đèn pha rọi, phía xa xa nhìn lại sẽ thấy một đóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-lien-bi-quy-deo-bam/2717935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.