Đôi đồng tử Tạ Thành thu nhỏ, miệng cứ nhoẻn ra một nụ cười ma quái.
"Tần Nhĩ?".
Dưới sắc vàng cam tựa hồ đã chuyển sắc hồng trong máu, mờ ảo hất lên gương mặt tái mét của Tần Nhĩ ở ngoài cửa. Y cứng người không thể cử động, như thể có thứ gì đó bám víu lấy cơ thể của y, không cho y chạy trốn.
Tạ Thành bước xuống giường từ từ bước đến trước mặt Tần Nhĩ, ngồi xổm trước mặt y. Anh giơ tay ra, Tần Nhĩ sợ hãi nhắm mắt. Tưởng chừng anh sẽ ra tay siết cổ mình, như cách giết chết Diệp Phương. Bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay y, gỡ con dao ra, cầm trên tay ngắm nghía. Giọng anh trở nên khản đặc, hỏi Tần Nhĩ: "Nửa đêm rồi làm gì mà anh cầm dao ở trước cửa phòng em thế này?".
Trong âm điệu có hoài nghi, Tạ Thành đột nhiên không còn cảm nhận 'thân thể' này là của mình nữa rồi. Đầu óc chẳng thể tự chủ suy nghĩ cùng cử chỉ động tác. Nhưng linh hồn 'Tạ Thành' vẫn ý thức được mọi chuyện đang diễn ra. Giống như anh đang xem một bộ phim ở gốc quay nhân vật chính, trải nghiệm mọi cảm giác, cảm xúc của nhân vật chính. Tạ Thành rất muốn tách linh hồn của 'chính mình' ra khỏi thân chủ này nhưng anh bị mắc kẹt, không thể nhảy ra ngoài. Chỉ còn cách phải xem hết 'bộ phim' này.
Đôi mắt chứa sự kinh hãi càng trợn lớn, Tần Nhĩ mấp máy môi. Thần kinh dần quen với cơn sợ hãi người đàn ông trước mặt, Tần Nhĩ run rẩy thụt lùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-lien-bi-quy-deo-bam/2717822/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.