Bàn chân bằng vàng khổng lồ đạp đổ bàn thờ, trái cây cùng hoa tươi bị giẫm nát. Mỗi bước đi đều in lại dấu chân khắc sâu trên đất. Bức tượng phật tổ không ai điều khiển tự chuyển động trước sững sốt của nhóm người.
Gương mặt phật tổ hiền từ nguyên một nét, chẳng lay động thay đổi. Bàn tay chấp lên trước mặt, sau đó uyển chuyển bước đi.
Hạ Hàn tái mét mặt mày nắm chặt cánh tay Tạ Thành: "Chúng, chúng ta mau chạy đi chứ!".
Thế nhưng cơ thể như bị cột lại trên trụ, không cách nào nhúc nhích, tựa hồ đang bị dây xích vô hình cuốn lấy. Đôi chân nặng nề nhưng không sụp đổ, chỉ có một bộ phận duy nhất có thể di chuyển thoải mái đó chính là cái đầu.
Bức tượng bước đi dần chầm chậm, sau đó đứng im.
Nét hoảng sợ trên gương mặt Hoài Nghi bỗng tiêu tan đi một chút, chấn an: "Bức tượng này chắc là robot thôi, không có gì phải sợ hết".
Nhìn bức tượng phật tổ cách chừng mấy mét, Phương Ngọc Ly nói nhỏ: "Không phải robot đâu chú, là quái vật!".
Hoài Nghi phủ định: "Là robot, các cô cậu thử nghĩ đi nếu một đồ vật tự động di chuyển trong khi đó chẳng thấy ai đứng gần điều khiển thì chắc chắn kẻ đó đang điều khiển từ xa hoặc con robot này có chế độ tự hoạt động do cài đặt sẵn".
Trình Ti cũng lên tiếng: "Chú ơi, là yêu quái thật đấy, ở trong thế giới lời nguyền thì làm gì có vụ tin vào khoa học chứ".
Hoài Nghi chặc lưỡi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cam-sung-toi-lien-bi-quy-deo-bam/2717786/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.