Để hồi phục như cũ thì cho dù là bị thương, Ryan cũng chấp nhận bất cứ cách chữa trị nào. Có điều bây giờ y không cách nào nhúc nhích được, đúng là có lòng mà không sức. Nhưng chính miệng mình từ chối thì cảm thấy rất đáng tiếc, vì thế chỉ có thể lắp bắp hỏi chuyện kia.
Tâm lý thì chấp nhận, nhưng thân thể thì không.
Đỗ Hữu nghe hỏi chuyện, trả lời: "Không, đây là giả."
Cái gì là giả?
Ryan không hiểu ý này là sao. Sau đó thấy Đỗ Hữu đứng lên, lấy thảm lông trên sô pha xuống, mở ra che lại người y. Đây là tấm thảm y dùng mấy ngày nay, nó cũng dính mùi y luôn rồi. Da lông cao cấp trên thảm cọ qua vết thương có hơi đau. Nhưng dù sao cũng là Đỗ Hữu tự mình đắp cho, Ryan cũng không có phản ứng gì khác, ngay cả mày cũng không nhăn dù chỉ một chút.
"Nghỉ ngơi cho tốt đi." Đỗ Hữu chuẩn bị đứng dậy.
Còn chưa đứng lên hẳn, mắt cá chân đã bị chạm khẽ một cái. Cúi đầu thấy cánh tay người sói chưa bị che hoàn toàn đang lộ ra bên ngoài.
"Ta muốn uống nước."
Nửa mặt Ryan giấu dưới tấm thảm lông, túi chườm nước đá đặt trên trán, chỉ lộ ra một đôi mắt đẫm nước. Bởi vì sốt mà gương mặt đỏ bừng.
Vừa nãy đúng là chưa uống ngụm nào. Đỗ Hữu nhặt chén trà trên đất rồi xốc một góc của thảm lông lên, đặt ly nước bên miệng đối phương, anh tính đổ trực tiếp vào luôn. Nhưng Ryan không hé miệng, mà chỉ hơi nghiêng đầu, vươn đầu lưỡi ra liếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323657/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.