Đừng chán ghét cậu?
Đỗ Hữu ngẩn ra, không nghĩ tới đối phương sẽ phản ứng thế này. Anh nghĩ lại cuộc nói chuyện hồi nãy, anh cũng đâu có truyền đạt sai cách đâu. Anh chỉ cảm thấy Tần Qua cũng cần lo cho cuộc sống của cậu chứ. Chưa nhắc đến chuyện bọn họ không phải anh em ruột, mà cứ cho là ruột thịt đi, cả hai cũng trưởng thành rồi, nào còn chuyện dính nhau như hồi nhỏ nữa.
Hệ thống: 【 nói thì nói, nhưng anh có thể uyển chuyển chút được không! 】
Đỗ Hữu: 【 uyển chuyển? 】
Hệ thống: 【 kiểu như phóng đại chút, nói anh quan tâm cậu ta nên thế. 】
Đỗ Hữu: 【 tôi nói thế còn gì. 】
Hệ thống: 【 có đâu! 】
Nói thì nói chứ ý chính cũng là "Ký ức trước kia không quan trọng, bây giờ mong cậu đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi" sao!
【 tôi nói một lần nhưng đủ ý. 】
【 chậm đã! 】 hệ thống vội vàng ngăn cản, 【 không nên khiến mọi chuyện phức tạp lên đâu. 】
Nó cảm thấy lấy thói quen nói chuyện của ký chủ thì thằng nhóc kia chỉ có nước đau tê lòng thôi. Lúc này, truyền đến một âm thanh "Lạch cạch", nhưng ở đây đâu có ai.
Nhìn xem, bốn phía trống không.
Tần Qua còn nắm tay anh. Đỗ Hữu rút tay ra, trả lời: "Tôi không chán ghét cậu." Dừng một chút, "Nhưng mà lời vừa rồi tôi cũng không rút lại đâu."
Tay Đỗ Hữu đã không ở, Tần Qua chậm rãi bỏ tay xuống. Cậu im lặng trong chốc lát, rồi hỏi: "Đột nhiên nói chuyện này là do xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323646/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.