Đêm đen như mực. Dưới ánh trăng lạnh lẽo một chiếc xe thương vụ phóng như bay trên đường lớn.
Ngoài cửa sổ, cảnh vật hòa thành một vệt dài, không ngừng lùi về phía sau. Phía trước là hồ nước trong công viên.
Công viên được bao bởi rào chắn, bên sườn là rừng cây rậm rạp. Ngẫu nhiên có chiếc lá đáp xuống làm xao động nước hồ. Mặt nước trong vắt, soi thấy dáng trăng.
Lúc cách nơi đó không xa, điện thoại lại vang lên. Đỗ Hữu nghe gọi, liền nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam dồn dập.
"Đỗ tổng, không xong rồi!"
Có lẽ là do quá mức khiếp sợ, thám tử từ trước đến nay luôn trầm ổn cũng có chút sợ hãi. Người xảy ra chuyện là Vưu Hạo Vũ. Một đàn em được giao nhiệm vụ theo dõi ở đó nghe được tiếng kính vỡ, tiếp theo thấy người chạy ra.
Mà phía sau người nọ còn có một cái bóng trắng. Tốc độ quá nhanh, thấy không rõ đến cùng là giống loài gì.
Chạy đến nơi đã là một đống hỗn độn. Trước lầu, gạch đá tứ phía, rác rưởi lăn đầy đất. Đèn đường bị cào rách, đường lớn tối thui. Ngay cả ghế dài bên đường cũng bị cào nát, nằm ngã xuống đất.
Thám tử cảm xúc kích động báo lại: "Sau đó chạy tới khu công trường đang xây gần đó. Khoảng cách quá xa nên thấy không rõ. Người bên tôi sắp chạy tới nơi rồi……"
Đỗ Hữu một bên nghe, một bên nói với tài xế: "Anh, quay xe."
"Gì?" Tài xế vẻ mặt mê mang. Mình đang chuẩn bị tìm một chỗ dừng xe mà.
"Quay đầu, đi chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323640/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.