Ôn Nghiên mãi thật lâu sau mới ngủ được. Cậu vốn dĩ ngủ rất ngoan, không có thói quen lăn lộn ban đêm, nhưng bất đắc dĩ là bên cạnh lại nằm một người có khí thế áp đảo mười phần.
Trong lúc mơ màng, cậu muốn thoát khỏi loại áp lực ấy nên cơ thể vô thức nghiêng dần sang bên còn lại.
Nghiêng mãi nghiêng mãi, Ôn Nghiên đã tự mình lăn đến tận mép giường, nửa người gần như lơ lửng, chỉ cần nhích thêm chút nữa là sẽ rớt xuống đất.
Cố Lẫm Xuyên ngủ rất nông, người bên cạnh cứ quấn chăn trằn trọc mãi như vậy thì làm sao anh không nhận ra có điều bất thường.
Ban đầu anh nghĩ chắc Ôn Nghiên lại cảnh giác với mình, đã nói là ngủ ngon rồi thì thôi, cứ mặc kệ cậu lăn qua lộn lại.
Cho đến khi một tiếng “thình” vang lên, Cố Lẫm Xuyên lập tức mở mắt, đưa tay bật đèn đầu giường.
Anh ngồi dậy, liền thấy Ôn Nghiên đang ngơ ngác ngồi trên tấm thảm cạnh giường, trên người quấn chăn bông mềm, vẻ mặt mờ mịt, ánh đèn đột ngột khiến cậu hơi nheo mắt lại, tóc tai rối bù, trông đến là muốn giúp cậu vuốt gọn lại.
Hai người im lặng nhìn nhau mấy giây.
Cố Lẫm Xuyên: “……”
“Ngã choáng à?” Anh hỏi, giọng thản nhiên.
Ôn Nghiên lập tức hoàn hồn, khi hiểu ra chuyện gì xảy ra, mặt liền đỏ bừng: “Không có……”
Trông có chút lúng túng, giọng còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
Cậu ôm chăn đứng lên, len lén xoa mông. Hơn nửa cái chăn rơi xuống trước đó vẫn còn lót dưới người nên cũng không đau lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863245/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.