Kết luận nhảm nhí này từ đâu mà ra, sao lại thành như thế chứ? Cố Lẫm Xuyên không hiểu nổi. Nhưng có thể là do ánh đèn trong phòng, khiến đôi mắt lấp lánh của Ôn Nghiên trở nên đặc biệt khó bỏ qua.
Anh không nói gì thêm, chỉ thản nhiên bảo Ôn Nghiên rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.
Ôn Nghiên biết hôm nay hai người sẽ ở lại đây một đêm, mai mới về. Cậu còn hẹn với Thẩm Dược đi chơi, nên cũng nên tranh thủ nghỉ sớm một chút.
Phòng chỉ có một chiếc giường. Ôn Nghiên rửa mặt xong, sờ mũi một cái, rất tự giác đi thu dọn sô pha. Nhưng chỉ có một bộ chăn. Cậu nghĩ nghĩ, quyết định tối nay chịu thiệt một chút, ngủ nguyên bộ đồ ngủ luôn cho xong.
Còn chưa ngồi hẳn xuống nệm sô pha, thì Cố Lẫm Xuyên đã nói: “Lại đây ngủ.”
Lúc này anh đã từ xe lăn chuyển xuống và ngồi trên giường. Vừa rồi Ôn Nghiên quay lưng nên không nhìn thấy quá trình ấy, nhưng trông Cố Lẫm Xuyên không hề chật vật, chắc lực tay rất khoẻ.
Ôn Nghiên không dám nghĩ nhiều, chỉ chỉ sô pha rồi uyển chuyển nói:
“Em thấy sô pha cũng rộng…”
Ý ngoài lời là: cậu không muốn bò lên giường đâu.
Cố Lẫm Xuyên sắc mặt trầm xuống, ngón tay gõ nhẹ lên nệm, giọng điệu không cho phép cãi lại: “Tôi không muốn phải nhắc lần thứ hai.”
“…Vậy em lại đây.”
Ôn Nghiên lập tức dời mông tới, không dám chậm trễ.
Không hiểu nổi, ông nội Cố có nhìn thấy đâu, mà sao Cố Lẫm Xuyên vẫn muốn cậu ngủ cùng một giường?
Lẽ nào là diễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-be-dang-thuong-cung-dai-lao-tan-tat-lien-hon/4863244/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.