“Mẹ, A Du đâu rồi?” Gần đến giữa trưa, cuối cùng Phó Thời Văn không nhịn được hỏi Lan phu nhân.
Lan phu nhân ngồi trên ghế cạnh giường, đang gọt táo.
"Thời Văn, con không biết sao? Lâm Du đến nơi khác rồi, đêm qua mới bay."
Lan phu nhân gọt táo không tốt lắm, ngày thường sống trong nhung lụa, rất ít khi làm mấy chuyện này, một bàn tay cầm táo, một bàn tay cầm dao nhỏ, như thế nào cũng cảm thấy không thuận tay.
Bây giờ Phó Thời Văn mất trí nhớ, không còn xa cách với bà ta nữa, đúng lúc cần bà chăm sóc, Lan phu nhân muốn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, đền bù một chút cho anh.
Phó Thời Văn nhìn quả táo trong tay Lan phu nhân, đây là do hôm qua Quý Kha đến đây mua.
Anh nhớ lại đêm qua, sau khi Quý Kha cơm nước xong cho anh, chẳng bao lâu sau thì rời đi.
"Mẹ, mẹ biết em ấy đi đến đâu không?" Phó Thời Văn hỏi.
Lan phu nhân gật đầu, trong tay gọt mất một mảng vỏ táo to, một bên nói: "Hình như là thành phố Y." "Thành phố Y xa như thế, em ấy đến đó làm gì?"
Lẽ ra vợ nhỏ nên cảm động cực kỳ với anh, từng giây từng phút ở cạnh chăm sóc anh chứ?"
Sau khi Lan phu nhân biết được Quý Kha còn sống, liền chú ý đến cậu một cách chặt chẽ, bà biết con trai mình chủ động đuổi theo Quý Kha, không ra hình người, nhưng Quý Kha người ta cũng đã có bạn trai, con cũng đều có rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448311/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.