Quý Kha vui vẻ nhận hoa, ngửi ngửi: "Cảm ơn, anh rất thích." 
Hứa Thuần đặt túi trong tay lên bàn, "A Du, em mang máy chơi game và bài poker, anh muốn chơi cái nào?" 
"Nếu không muốn chơi cái nào, em còn mang theo mấy quyển sách nữa." 
Hứa Thuần tới đây đã chuẩn bị đầy đủ hết cả, bởi vì chuyến bay bị hủy nên Lâm Du bị kẹt ở khách sạn, chắc chắn rất nhàm chán. 
Quý Kha cảm giác Hứa Thuần chẳng có chút thay đổi nào, giống hệt trước đây, đối với cậu tốt vô cùng, ở chung với cậu ta rất thoải mái. 
“Bài poker đi.” Phó Thời Văn bị bỏ mặc một bên nói. 
Hứa Thuần nhìn thoáng qua Phó Thời Văn, "A Du, chơi bài được không?" 
Quý Kha gật gật đầu, "Cũng được." 
Ba người khá thích hợp chơi đấu địa chủ. 
Trước kia Phó Thời Văn thỉnh thoảng cũng chơi bài với vài ông chủ hoặc là phú nhị đại, đều là trò chơi nhỏ gặp dịp thì chơi, còn lại ít khi chủ động chơi bài. 
Động tác xào bài của anh rất đẹp mắt, một bộ bài chia thành hai, hai tay giữ các cạnh của quân bài, tay Phó Thời Văn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, hơi hơi dùng lực uốn cong quân bài, căn chỉnh, lại buông ra, từng quân từng quân chồng chúng lên nhau. 
Xào qua xào lại vài lần, bài đã trộn với nhau đặt lên bàn. 
“Chơi đấu địa chủ đi.” Phó Thời Văn nói. 
Hứa Thuần: "Được đó." 
Quý Kha thấy hai người đều không có ý kiến, “Em không biết chơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448294/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.