“Phó tiên sinh, Phó tiên sinh, mau tỉnh lại!”
Lúc Tiểu Khúc tìm thấy Phó Thời Văn, anh đang nằm bất tỉnh bên vách đá.
….
Lâm Du đã đi rồi.
Chính mắt Phó Thời Văn đã nhìn Lâm Du nhảy xuống vách đá.
Đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm kiếm suốt ba ngày đêm, nhưng không tìm thấy thi thể.
Kết luận cuối cùng là có thể đã rơi xuống sông dưới núi và bị cuốn trôi, hoặc cũng có thể đã bị thú dữ trong rừng ăn thịt.
Hứa Thuần biết tin, cả người đều thất thần đến ngây ngốc.
Cậu ấy túm lấy cổ áo Phó Thời Văn, không nhịn được mà đấm anh một cái: “Anh cuối cùng cũng hại chết anh dâu, anh có vui không! Toại nguyện chưa?”
Phó Thời Văn bị đánh đến ngu người, gương mặt tiều tụy bị thương nhiều chỗ, đôi mắt đỏ ngầu, khàn khàn nói: “Không, A Du chưa chết.”
“Thi thể của em ấy không được tìm thấy.”
Không thấy thi thể, nghĩa là vẫn còn một tia hy vọng.
Hứa Thuần nhìn lại, vách núi cao như vậy sao có thể bình an vô sự?
Cậu ấy nhìn Phó Thời Văn, trong lòng đầy day dứt hối hận.
“Anh, lẽ ra ngay từ đầu em nên cướp Lâm Du ra khỏi tay anh.”
Nếu cậu ấy gặp được Lâm Du trước, có lẽ kết cục sẽ không như thế này.
….
Tìm kiếm suốt ba ngày, cuối cùng đội cứu nạn đã dừng quá trình tìm kiếm lại, thông báo kết án.
Nhưng Phó Thời Văn không chịu chấp nhận kết quả này, anh đã tìm một đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448247/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.