Lâm Du nhắm mắt lại.
Phó Thời Văn thở dài, ôm Lâm Du vào lòng: “A Du, đợi em khỏe lại, chúng ta cùng đi leo núi nào.”
“Trước đây em nói muốn leo núi ngắm bình minh, ngày mai anh dẫn em lên núi ngắm bình minh, thế nào?”
“Bác sĩ nói đối với đứa bé còn trong bụng, cần phải vận động nhiều, không thể cứ nằm trên giường.”
Nghe Phó Thời Văn nhắc đến hai chữ đứa bé, nước mắt chảy ra từ khóe mắt Lâm Du, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của của cậu.
Phó Thời Văn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Lâm Du.
“A Du, tỉnh lại đi, chúng ta vẫn sẽ bên nhau, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa, chúng ta vẫn sẽ như trước, được không?”
Ngày hôm đó, Phó Thời Văn nhìn thấy cảnh tượng Lâm Du nằm trên vũng máu, cuối cùng anh cũng hiểu Lâm Du quan trọng như thế nào đối với anh.
…
Lâm Du từng gửi cho Phó Thời Văn một bức ảnh, đó là một bức ảnh quảng cáo du lịch.
Lâm Du nói rằng cậu ấy muốn cùng anh đi ngắm bình minh.
Ngày hôm sau, Phó Thời Văn đưa Lâm Du đi ngắm cảnh.
Trước đó Phó Thời Văn đã chuẩn bị sẵn một căn biệt thự riêng trên núi.
Nơi này là khu vực riêng tư, không mở cửa cho khách du lịch, môi trường tự nhiên và rất đẹp.
Phó Thời Văn đã đẩy Lâm Du đi trên con đường mòn giữa rừng núi.
“A Du, nếu sau này em còn muốn ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448246/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.