Lâm Du ngoan ngoãn ngồi trên đùi Phó Thời Văn.
“Tiên sinh không có gì để nói với em sao?”
Phó Thời Văn ôm Lâm Du, cằm đặt trên cổ cậu, mũi khẽ ngửi phần sau tai: “Cái gì?”
“Không có gì.” Lâm Du cụp mắt xuống: “Tiên sinh, tối nay đi chơi cùng bạn có vui không?”
“Cũng… tạm.” Phó Thời Văn ngáp nhẹ một cái.
“Buồn ngủ rồi sao? Tiên sinh mau đi tắm rồi ngủ.”
“ừm.”
“Em có muốn cùng nhau tắm không?” Phó Thời Văn hôn lên vành tai của Lâm Du.
“Tiên sinh, em đã tắm rồi.” Lâm Du né tránh.
“Được rồi.”
Phso thời văn đi về phía phòng tắm trong lòng có chút tiếc nuối.
Lâm Du ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Phó Thời Văn.
….
Mấy ngày sau, Phó Thời Văn về nhà rất muộn.
Lâm Du cũng không hỏi.
Phó Thời Văn lại chủ động giải thích rằng đó là do tăng ca.
Chỉ là mỗi lần về nhà, trên người Phó Thời Văn đều thoang thoảng một mùi chanh và bạch đậu khấu.
“Hình như em có chút không vui, có phải vì tôi không về sớm mấy hôm nay?” Phó Thời Văn hỏi.
Lâm Du lắc đầu: “Tiên sinh, em không phải không vui.”
“Vậy thì cười lên nào!”
Lâm Du cố nặn ra một nụ cười.
Phó Thời Văn ôm mặt Lâm Du rồi hôn một cái.
“Tối mai tôi sẽ về sớm.”
“Dạ.” Lâm Du gật đầu.
Phó Thời Văn nói: “Món cá hấp lần trước em làm rất ngon, tối mai làm tiếp có được không?”
“Được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448242/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.