Quý Hòa thấy Văn Ninh có vẻ hơi nặng nề, đang định nói mình không sao nhưng khi thấy bóng dáng đang lại gần Văn Ninh thì im lặng. Trịnh dựa vào cạnh cổng, như vô ý hỏi: “Eh, mày nói chuyện với người yêu hay gì?”
Văn Ninh không có phản ứng gì nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: “Không, tao hóng gió.”
Nói xong rồi cậu đi trước Trịnh vào nhà.
“Tối nay mày ngủ nhà tao đi, cũng muộn rồi.” Trịnh nói.
“Ừ, phiền mày.”
Văn Ninh có một giấc ngủ không mơ, hoặc giả như cậu có mơ thì cũng quên mất rồi. Sáng hôm sau cậu dậy khá sớm, khi trời còn chưa sáng hẳn đã rời khỏi nhà Trịnh.
Lối mòn ngập trong sương mù, trong tầm nhìn chỉ thấy loáng thoáng những mảnh vườn trồng đầy rau cải, những bụi cỏ tranh già xơ xác… Thi thoảng còn bắt gặp những đống rơm chất cao lên trông như một cây nấm to lớn. Dù mới chỉ đi một lúc thôi, nhưng sương lạnh đã làm tay chân Văn Ninh tê buốt.
“Rốt cuộc mày tới nhà đó làm gì vậy?” Trịnh dẫn đường vẫn không ngừng thắc mắc.
“Đưa đồ.” Văn Ninh đáp ngắn gọn.
Văn Ninh và Trịnh phải đi bộ vì lối đi đến nhà nọ rất hẹp và nằm tít trên lưng chừng núi. Giữa đường, Văn Ninh hơi khựng lại. Cậu thấy Quý Hòa ngồi trên tảng đá lớn ven đường. Dường như hắn đã ngồi đó lâu lắm rồi. Vết thương hôm qua không thấy đâu nữa, hắn lại trở về với dáng vẻ lành lặn đẹp trai như mọi khi. Tay chống lên cằm, trông hắn như đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3516134/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.