Chương trước
Chương sau
Đầu óc ba người vẫn đang gió lốc điên cuồng, liền nghe thấy giọng nói của Diệp Lạc Dao tiếp tục truyền đến:

【 Tra công Cố Dư chính là con trai của Cố Tung cùng người vợ thứ hai của ông ta, nhỏ hơn Sở Thừa hai tuổi, vì vậy vẫn xem như là một đứa con hoang. Sau khi mẹ Sở Thừa ly hôn với Cố Tung, không lâu sau hai người này liền vào cửa, nhưng cuộc hôn nhân không kéo dài được lâu, bởi vì Cố Tung chính là một tên khốn nạn thích mới ghét cũ. 】

【 Trong mấy năm này, tình nhân bên cạnh Cố Tung không ít nhưng vẫn không kết hôn, cho đến nửa năm trước, ông ta gặp được niềm vui mới Hàn Duy hiện tại của ông ta, hai người quen nhau chưa đến một tháng liền nhanh chóng nhận giấy đăng ký kết hôn. 】

Diệp Lạc Dao bĩu môi:

【 Chính Cố Tung cũng không phải loại người tốt lành, Hàn Duy ngưu tầm ngưu mã tầm mã cùng với ông ta, và Cố Dư từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của ông ta đương nhiên cũng không phải loại tốt lành gì, tháng thứ hai sau khi Cố Tung và Hàn Duy kết hôn, Cố Dư đã quan hệ cùng cô ta...... 】

【 Nếu mình nhớ không nhầm, trong nguyên văn chuyện này bị làm ầm rất lớn. Dù sao nhà Tần tổng cũng là có công ty giải trí cho nên hôm nay mời tới rất nhiều phóng viên, lúc thụ chính Ngụy Thanh đi bắt gian trùng hợp có phòng viên đi cùng, rất nhanh những bức ảnh này đã bị tung lên mạng. 】

【 Tra công Cố Dư lại là một nghệ sĩ nhỏ có chút danh tiếng, vì để không ngừng phát hiện sự nghiệp diễn xuất của mình, về sau cả nhà bọn họ còn đẩy một người xui xẻo ra làm bao che đậy...... 】

Diệp Lạc Dao hồi tưởng đến đây, chân mày nhíu chặt, lần đầu tiên nghe thấy cậu nói trong lòng một cách rất tức giận:

【 Một người hai người đều là rác rưởi, mình ghét bọn họ! 】

Chính là vào lúc này, giọng nói của Cố Tung vang lên: "A, Tiểu Diệu tới rồi, mau tới ngồi đi."

Cố Tung là người đầu tiên phát hiện ra đám người Tần Diệu, cười mở lời vẫy tay về phía Tần Sau, theo sau đó là hướng ánh mắt về phía đám người Diệp Lạc Dao, mỉm cười với bọn họ.

Người phụ nữ đang nói chuyện cùng ông ta cũng chính là chị gái Cố Nhu của Cố Tung, đồng thời bà cũng là mẹ của Tần Diệu.

Thấy vậy bà cũng quay đầu lại nhìn, tầm mắt đầu tiên là rơi trên người Diệp Lạc Dao, nhìn chằm chằm mấy giây, bà mới bình tĩnh mở miệng nói: "Qua đây ngồi đi."

Hai người đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không thể tiếp tục đứng ở đây, lúc này Tần Diệu lúc này cũng thu hồi tầm mắt hướng về phía Diệp Lạc Dao.

Chỉ là ngay khi xoay đầu, hắn đột nhiên phát hiện Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng đang nhìn Diệp Lạc Dao.

Trong lòng Tần Diệu lập tức có chút khó hiểu.

Ban nãy mình đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao, là bởi vì nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng nhìn Diệp Lạc Dao, chẳng lẽ Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng có thể ————

Tần Diệu thầm kinh ngạc, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ nhiều, hắn đè nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng, nắm lấy tay Diệp Lạc Dao, ghé sát vào tai cậu hỏi: "Nếu không muốn tới thì hiện tại anh sẽ dẫn em đi?"

Diệp Lạc Dao vội vàng lắc đầu.

【 Mặc dù mình quả thật không thích Cố Tung, nhưng mình tới thì cũng đã tới rồi, sao có thể rời đi bây giờ? 】

【 Còn nữa, sao Tần tổng biết mình không thích Cố Tung? Chẳng lẽ đây chính là người có lòng thì suy nghĩ giống nhau trong truyền thuyết? 】

Diệp Lạc Dao rất vui mừng, cười nói với Tần Diệu: "Đi thôi."

Hoắc Yến và Hoắc Trạch đi sau lưng bọn họ đồng thời cũng thở dài trong lòng.

Tâm linh tương thông cái rắm ấy!

Sở dĩ Tần Diệu biết em không vui, hoàn toàn là vì Tần Diệu có thể nghe được tiếng lòng của em!

Nếu nói như vậy, vậy Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng có thể tâm linh tương thông với Diệp Lạc Dao!

Không chỉ có hai người bọn họ, cả nhà bọn họ đều có thể, Tần Diệu tính là cái gì?!

Hiếm khi, Hoắc Yến và Hoắc Trạch có cùng ý nghĩ.

Chắc chắn Diệp Lạc Dao không có bất cứ không tình nguyện nào, Tần Diệu lúc này mới hơi gật đầu, dẫn Diệp Lạc Dao đi tới.

Hình ảnh hai người kề tai nói chuyện rơi vào trong mắt Cố Nhu, lại thành một loại ý nghĩa khác, đợi Tần Diệu vừa đến gần, bà liền không nhịn được mở miệng trách cứ: "Bảo con tới sao lại chậm như vậy? Chẳng lẽ không muốn gặp cậu con?"

Lời vừa dứt, Hoắc Yến và Hoắc Trạch cùng nhướng mày.

Diệp Lạc Dao trợn to hai mắt.

【 Hửm? 】

【 Mặc dù mình thật sự không muốn gặp Cố Tung, nhưng bọn mình cũng không đi quá chậm mà? 】

【 Còn nữa, bà ấy có chắc là mẹ của Tần tổng không? Tại sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với Tần tổng? 】

Ngay cả Diệp Lạc Dao luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, lúc này cũng nhạy bén cảm nhận được giọng nói không vui của Cố Nhu.

Cũng chính là vào lúc này, Diệp Lạc Dao rốt cuộc cũng bất giác hiểu rõ ý tứ trong câu nói ban đầu của Tần Diệu "Mẹ anh có khả năng sẽ không nhiệt tình với em như ba anh".

Diệp Lạc Dao đưa ra kết luận: 【 Cho nên, mẹ Tần tổng không thích Tần tổng? 】

Hoắc Yến và Hoắc Trạch không khỏi gật đầu.

Đúng vậy, đây cũng là lý do đầu tiên vì sao Hoắc Yến không đồng ý Diệp Lạc Dao và Tần Diệu ở bên nhau.

Mặc dù nói như vậy rất không lễ phép, nhưng Hoắc Yến cảm thấy đầu óc Cố Nhu này có vấn đề!

Diệp Lạc Dao hơi nghiêng đầu nhìn Tần Diệu, lúc này mới phát hiện trên mặt Tần Diệu vậy mà không có một chút cảm xúc chấn động nào, hắn chỉ dùng ánh mắt dịu dàng chuyên chú nhìn Diệp Lạc Dao, tựa như Diệp Lạc Dao chỉ cần lộ ra bất cứ biểu cảm khó chịu nào, hắn sẽ lập tức dẫn Diệp Lạc Dao rời đi.

Không biết vì sao, trong lòng Diệp Lạc Dao đột nhiên có chút khó chịu.

Cũng chính là lúc này, ký ức bị chặn lại giống như đột nhiên được người khác mở ra, Diệp Lạc Dao nghĩ tới miêu tả về Cố Nhu trong nguyên văn ————

【 Phù đệ ma, thích cháu trai Cố Dư, không tin tưởng chồng mình là Tần Hồng Hi, người ghét nhất vẫn luôn là con trai ruột Tần Diệu luôn không nghe lời bà ta..... 】

(1) Phù Đệ Ma — 扶弟魔: Thuật ngữ mạng ám chỉ anh chị em sinh ra trong gia đình đông con, vì ảnh hưởng tâm lý cha mẹ mà hy sinh bất chấp cho em trai mình.

Mỗi chữ môi câu Diệp Lạc Dao nói, trái tim liền khẽ co rút một cái.

Chẳng trách Tần Diệu sẽ lộ ra biểu cảm làm như đã quen, còn trực tiếp đưa ra quyết định dẫn Diệp Lạc Dao rời đi trước khi Diệp Lạc Dao tới gặp Cố Nhu.

Tần Diệu lo lắng Diệp Lạc Dao sẽ chịu uất ức nhưng lại muốn mình giới thiệu cho mẹ cậu.

Nhưng Diệp Lạc Dao uất ức chuyện gì?

Cố Nhu không phải mẹ cậu, không thể bởi vì hai ba câu của Cố Nhu mà chịu đả kích, ngược lại là Tần Diệu......

"Tần Diệu!"

Thấy Tần Diệu thật lâu không nói chuyện, giọng nói của Cố Nhu lập tức lại lạnh đi vào phần: "Thái độ của con là thế nào? Con không muốn gặp cậu thì hiện tại cau cút đi cho mẹ ———."

Tần Diệu lúc này rốt cuộc cũng cau mày, hắn đang định mở miệng liền thấy Diệp Lạc Dao đột nhiên lên tiếng nói: "Tôi quả thật không muốn gặp Cố Tung, nếu đã như vậy, dì à tôi dẫn Tần tổng đi trước."

Nói xong, Diệp Lạc Dao vốn dĩ không cho người có mặt thời gian phản ứng, trực tiếp kéo Tần Diệu xoay người, đồng thời nháy mắt với hai người anh trai: Đi thôi!

Hoắc Yến và Hoắc Trạch hiểu lý, cũng cùng xoay người.

Đúng lúc, bọn họ cũng không muốn chào hỏi với Cố Nhu.

Hoắc Trạch thậm chí sợ mình không nhịn được, liền chỉ vào mũi Cố Tung chửi ông ta là lão già!

Chết tiệt, vậy mà dám hãm hại chiến đội của hắn!

Cho đến khi bốn người đi tới cửa phòng khách, Cố Nhu sau lưng mới giống như vừa phản ứng lại, chợt nâng cao giọng tức giận nói: "Cậu là con cái nhà ai? Tôi nói chuyện với con trai tôi đến lượt cậu nói sao? Nếu không hiểu phép lịch sự như vậy thì mời cậu cút ra khỏi nhà tôi!"

Diệp Lạc Dao nghe vậy đi càng nhanh hơn, nhưng Tần Diệu lúc này lại đột nhiên dừng bước.

"Tần tổng?"

Chỉ thấy Tần Diệu xoay người lạnh lùng nhìn Cố Nhu, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: "Tôi không phải chưa từng nhắc nhở bà, ở đây là nhà cũ của Tần gia, trên đó cũng không viết tên họ Cố, cho dù mời người ta rời đi, cũng nên là tôi mới hai vị đây ra ngoài."

Diệp Lạc Dao lập tức trừng lớn hai mắt, ngay cả cằm dưới cũng kinh ngạc mà hơi mở ra.

Hoắc Yến, Hoắc Trạch khuôn mặt kinh ngạc.

Đợi đã, Tần Diệu vừa nói cái gì?

Mời mẹ hắn ra khỏi Tần gia?

Ừm......

Trước khi đến không phải đã nói mặc dù Tần Diệu cùng mẹ hắn có quan hệ không tốt nhưng hai người cũng không đến mức bằng mặt không bằng lòng sao?

Còn nữa, hôm nay không phải là sinh nhật của Cố Nhu à?

Tần gia tổ chức sinh nhật cho bà ta, nếu hôm nay mời người ra đi ————

Thật sự có thể sao?

Hoắc Trạch nhìn Hoắc Yến, tâm tình rất phức tạp.

Tâm trạng Hoắc Yến càng phức tạp hơn, hắn vừa rồi sở dĩ muốn đi theo chính là vì lo lắng não có bệnh như Cố Nhu vì muốn làm khó Tần Diệu cũng sẽ làm khó luôn Diệp Lạc Dao, hắn sợ Diệp Lạc Dao chịu oan ức.

Kết quả......

Được thôi, thật sự bị ba Hoắc mẹ Hoắc nói đúng rồi, Tần Diệu sẽ bảo vệ Diệp Lạc Dao.

Cố Nhu hiển nhiên cũng không ngờ Tần Diệu sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, nhất thời thiếu chút nữa đánh rơi tách trà trong tay bà ta.

Cố Tung vội vàng bước lên, đưa tay nhận lấy tách trà trong tay Cố Nhu, sau đó cau mày nhìn Tần Diệu: "Tiểu Diệu, sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy? Con không phải không biết cơ thể bà ấy không tốt....."

"Sức khỏe không tốt thì làm phiền ông đưa bà ta về Cố gia, đúng lúc cũng không cần ở lại nhà tôi để tôi chọc tức bà ta không phải sao?"

Tần Diệu lạnh giọng nói: "Cút đi."

Cố Tung bị Tần Diệu phản lại, những người có mặt đều là tiểu bối, ông đột nhiên cảm thấy không có mặt mũi, trên mặt trực tiếp tối sầm: "Tiểu Diệu, con ———."

"Làm sao vậy?"

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Diệp Lạc Dao quay lại nhìn mới phát hiện không biết Tần Hồng Hi tới khi nào, bên cạnh còn có ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch nhìn nhau, biết chắc ba mẹ nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao nên cố ý tới.

Tần Diệu trầm mặt không nói chuyện.

Tần Hồng Hi cũng không nói chuyện, tầm mắt sâu hút rơi trên người Cố Tung.

Cố Tung sắc mặt cổ quái, đối diện với tầm mắt của Tần Hồng Hi mấy giây, không biết vì sao có chút xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy cục tức trong lòng không thoát ra được, trầm giọng nói: "Anh rể, đứa bé Tiểu Diệu này thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên, anh biết nó vừa nói gì không? Nó bảo em dẫn chị em cút khỏi Tần gia....."

Biểu cảm trên mặt Tần Hồng Hi không thay đổi, ông cũng không nhìn Cố Tung nữa mà chuyển sang nhìn Cố Nhu, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, nhưng cố tình mang theo vài phần lạnh lùng khiến người khó mà xem nhẹ: "Hôm qua cô mới đồng ý với tôi sẽ sống hòa hợp với Tiểu Diệu, sao nhanh như vậy đã hối hận rồi?"

Diệp Lạc Dao nghe đến đây hơi sửng sốt.

【 Hửm? 】

【 Chú Tần vậy mà không nâng đỡ cho Cố Nhu? Hai người bọn họ chẳng phải là vợ chồng sao? 】

Tần Diệu nắm tay Diệp Lạc Dao, đột nhiên ghé sát tai cậu dùng giọng âm chỉ có hai người nghe được nói: "Ba anh vẫn luôn ly hôn cùng bà ấy, nhưng bà ấy luôn trì hoãn ly hôn, sở dĩ hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật này cũng là vì ba anh muốn nhân cơ hội thông báo tin tức bọn họ sẽ nhanh chóng ly hôn."

Nhưng Cố Như và Cố Tung hiển nhiên không biết, cho nên mới ở đây giở thói uy phong của người lớn ra.

Diệp Lạc Dao mở to hai mắt, lập tức hiểu rõ.

【 Vậy nên chú Tần tới chống lưng cho bọn mình?! 】

Tần Diệu cười như một tiếng.

Chính là như vậy.

"Nếu cô không muốn chung sống hòa hợp với Tiểu Diệu, giữa chúng ta cũng không có gì để nói nữa."

Tần Hồng Hi nói.

Cả người Cố Nhu chợt run lên, khó tin nhìn Tần Hồng Hi: "Sao tôi lại không muốn chung sống hòa hợp với nó? Cậu nó muốn gặp nó, cố ý gọi nó tới, kết quả nó thì sao, lúc tới không chỉ chần chừ, đến cửa còn lôi lô kéo kéo cùng người ngoài không muốn vào, tôi chỉ nói một câu, Tần Diệu nó liền ——."

"Cậu nhóc tên Diệp Lạc Dao, là bạn trai của Tiểu Diệu."

Tần Hồng Hi lên tiếng ngắt lời Cố Nhu.

Sắc mặt Cố Nhu hơi thay đổi, mím môi, nhìn đi chỗ khác: "Tôi biết cậu ta là bạn trai của Tiểu Diệu, vậy tôi là mẹ nó, huống hồ tôi cũng không nói gì quá đáng, tôi chỉ nói hắn không muốn vào có thể đi, nó liền......"

"Bà nói bảo tôi cút ra ngoài."

Diệp Lạc Dao đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Cố Nhu.

Diệp Lạc Dao sao có thể chịu phần uất ức này!

Cậu có thù liền báo, có lời liền nói!

Sắc mặt ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời thay đổi.

Biểu cảm của Tần Hồng Hi càng khó coi hơn.

Cố Nhu không ngờ Diệp Lạc Dao sẽ đột nhiên lên tiếng ngắt lời mình, bà ta hung hăng trừng Diệp Lạc Dao, đang định tiếp tục giải thích cho mình.

Tần Hồng Hi đột nhiên nghiêm giọng nói: "Đủ rồi! Quản gia, đưa hai người bọn họ ra ngoài."

Lời vừa dứt, Cố Nhu và Cố Tung cùng thay đổi sắc mặt.

Diệp Lạc Dao kinh ngạc nhìn Tần Hồng Hi, lại nhìn Tần Diệu.

【 Đợi đã, đi nhanh vậy à? 】

【 Nhưng mà nếu Cố Tung đi rồi, ông ta nhìn con trai ông ta cho ông ta đội nón xanh thế nào? 】

Diệp Lạc Dao nhắc đến chuyện này lập tức có chút tiếc nuối.

Người nhà Hoắc gia cũng tiếc nuối.

Đúng vậy.

Tận mắt chứng kiến con trai mình cho mình đội nón xanh, đó mới gọi là kích thích.

Tốt nhất là đừng đi.

"Anh rể...."

"Tần Hồng Hi......" Cố Nhu cực kỳ tức giận, sau khi đứng dậy cả người đều run rẩy: "Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không, tôi......"

"Chính là vì cô nói hôm nay là sinh nhật cô, tôi mới mủi lòng đồng ý cho cô quay về tổ chức tiệc cho cô, nhưng hiện tại xem ra, cô cũng không thành tâm muốn xin lỗi hòa giải với tôi và Tiểu Diệu, vậy thì mời các người rời đi, không được?"

Tần Hồng Hi giọng nói bình tĩnh.

Cố Nhu không nhịn được nữa, nước mắt tí tách rơi xuống: "Tần Hồng Hi, có phải anh quyết tâm muốn ly hôn với tôi không?"

Cố Tung nghe đến câu này mí mắt giật giật, nhanh chóng mở miệng: "Chị, chị đừng gây rối nữa, không nhìn thấy anh rể tức giận sao? Chị mau xin lỗi anh ấy đi!"

Diệp Lạc Dao chỉ cảm thấy không thể tin.

【 Không phải, Cố Tung chuẩn bị giả mù không thấy sao? 】

【 Sao ông ta lại vô sỉ như vậy? 】

Tần Diệu đột nhiên nắm tay Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao đang định hỏi sao vậy, liền nghe Cố Nhu bỗng thay đổi giọng điệu: "Là tôi không tốt, xin lỗi...... Anh đừng tức giận....."

Con ngươi của Diệp Lạc Dao chấn động.

【 Không phải chứ..... Cố Nhu bà ta xin lỗi thật à! 】

【 Bà ta bị Cố Tung PUA rồi đúng không! 】

Tần Diệu không muốn nghe nữa, nhẹ giọng nói với Diệp Lạc Dao: "Chúng ta ra ngoài trước."

Diệp Lạc Dao không hỏi nhiều, chỉ là trước khi ra ngoài liếc nhìn sắc mặt của Tần Hồng Hi, phát hiện biểu cảm của ông lúc này rất khó coi, có một loại cảm giác bão tố sắp nổi lên.

Tần Diệu và Diệp Lạc Dao vừa rời đi, người Hoắc gia đương nhiên cũng không ở lại lâu, cùng theo ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng khách, lúc này mới phát hiện trong đình ở sân trước vẫn náo nhiệt như cũ.

Khách khứa tụ tập thành từng nhóm, cùng nhau nói chuyện rôm rả, không biết trong phòng khách vừa xảy ra chuyện gì.

Sau khi ba Hoắc mẹ Hoắc đi ra liền dẫn ba anh em Hoắc gia rời đi.

Diệp Lạc Dao tới vườn hoa cùng Tần Diệu, hoa hồng trong vươn đúng lúc vừa nở rộ, Tần Diệu nắm tay Diệp Lạc Dao ngồi xuống ghế mây.

Vừa ngồi xuống, không đợi Diệp Lạc Dao mở miệng liền nghe Tần Diệu quan tâm hỏi: "Không dọa em giật mình đấy chứ?"

Diệp Lạc Dao vội vàng lắc đầu: "Không có, em chỉ......"

Có chút kinh ngạc.

Diệp Lạc Dao lại hỏi: "Anh thì sao, Tần tổng anh không sao chứ?"

Tần Diệu khẽ lắc đầu, tầm mắt rơi trên mặt Diệp Lạc Dao, nhìn rõ sự quan tâm nơi đáy mắt cậu.

Trong lòng ấm áp chưa từng có, Tần Diệu hơi lắc đầu, một lúc sau đột nhiên gật đầu: "Có chút khó chịu."

Lông mi của Diệp Lạc Dao quét lên quét xuống: "Thật ạ?"

【 Sao mình không nhìn ra Tần tổng khó chịu, mình chỉ nhìn thấy anh ấy có chút không vui thôi. 】

Tần Diệu đột nhiên muốn cười, quả nhiên không giấu được Diệp Lạc Dao.

Hắn đã không còn khó chịu từ lâu, hắn chỉ không vui khi Cố Nhu nói những lời quá đáng với Diệp Lạc Dao.

Tần Diệu giải thích nói: "Anh đã sớm quen thái độ bà ấy đối với anh rồi, cho nên anh không cảm thấy khó chịu, nhưng ——." Tần Diệu kéo dài giọng nói, trong mắt lóe một tia tổn thương: "Nhìn thấy Dao Dao nghi ngờ anh, hiện tại anh thật sự có chút khó chịu."

Diệp Lạc Dao buồn cười: "Vậy để em an ủi anh nhé?"

Tần Diệu đang định hỏi Diệp Lạc Dao muốn an ủi mình thế nào, đột nhiên thấy thiếu niên phóng lớn khuôn mặt, giây tiếp theo, Tần Diệu cảm giác môi dưới của mình bị nhẹ nhàng mút lấy.

Xúc cảm hơi lạnh mềm mại ấm á[, giống như chuồn chuồn lướt nước, lại khiến người ta lưu luyến vô cùng.

Một trận gió mát thổi qua, hương thơm xộc vào mũi.

Tai Tần Diệu đột nhiên đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Diệp Lạc Dao hai mắt sáng lấp lánh, không chớp một cái mà nhìn chằm chằm Tần Diệu, chợt đưa tay ra, có chút kinh ngạc tò mò sờ lên tai Tần Diệu.

Tần Diệu vô thức hơi rùi ra sau, nhưng không tránh né.

Phần thịt nóng hổi nơi dái tai bị ngón tay lành lạnh của Diệp Lạc Dao nhẹ nhàng xoa niết, mảng da thịt nho nhỏ đó vậy mà càng ngày càng đỏ hơn, đỏ đến mức rỉ ra máu.

Trong khoảng thời gian rất dài, hai người đều không nói câu nào.

Cho đến khi Tần Diệu khàn giọng nói: "Nếu em không buông, anh sẽ phản kích đấy."

Diệp Lạc Dao lúc này mới lưu luyến thu tay về, sau đó ghé sát đầu đến trước mặt Tần Diệu.

Tần Diệu: "Hửm?"

Diệp Lạc Dao: "Anh phản kích đi."

Tần Diệu: "......."

Tại sao em còn rất mong chờ vậy!

Tần Diệu triệt để bị đánh bại, đưa tay che khuôn mặt có chút nóng bừng của mình.

Ngược lại Diệp Lạc Dao hơi bĩu môi, kiên nhẫn chờ một lúc vẫn không chờ được Tần Diệu phản kích, có chút bất mãn: "Không phản kích sao?"

"Dao Dao ————." Tần Diệu giọng điệu bất lực.

Diệp Lạc Dao ngồi thẳng người: "Được rồi."

【 Aiz, không chờ Tần tổng đã 24 tuổi rồi vẫn còn khá thanh thuần! 】

Tần Diệu: "......."

Người Hoắc gia cách đó không xa: "......"

Ba Hoắc: "Nếu không chúng ta đi xa chút?"

Mẹ Hoắc dứt khoát: "Đi thôi!"

Cũng may diện tích biệt thự Tần gia rất lớn! Nếu không bọn họ thật sự không biết nên đi đâu!

Nhưng mà cũng không thể đi quá xa, chẳng phải Diệp Lạc Dao đã nói hôm nay còn có một thụ chính đi bắt gian sao?

Bọn họ không thể bỏ lỡ chuyện hay này!

Diệp Lạc Dao không trêu Tần Diệu nữa, Tần Diệu chậm rãi bình tĩnh lại một lúc mới mở miệng giải thích ngắn gọn cho Diệp Lạc Dao về mối quan hệ hiện tại của ba mẹ hắn.

Tần Hồng Hi và Cố Nhu là liên hôn, hai người kết hôn là vì gia tộc của mình.

Sau khi kết hôn, Tần Hồng Hi liền động tâm với Cố Nhu, quyết định nghiêm túc coi trong đoạn tình cảm này.

Nhưng đáng tiếc, đoạn tình cảm này trong khoảng thời gian rất dài đều là suy nghĩ viển vông của Tần Hồng Hi.

Trước khi gả cho Tần Hồng Hi, Cố Nhu đã ở trong lòng sắp xếp trật tự cho tất cả mọi người.

Cố Tung vĩnh viễn xếp đầu tiên trong lòng bà, tiếp theo là Cố gia, những vị trí khác nữa là những người còn lại của Cố gia.

Về phần Tần Hồng Hi và Tần Diệu, vẫn luôn bị Cố Nhu sắp xếp vị trí sau cùng.

Tần Hồng Hi cũng đã phát hiện ra điều này từ rất sớm, ông từng cố gắng biểu lộ tình cảm với Cố Nhu, ngoan ngoãn phục tùng Cố Nhu, nhưng đáng tiếc, sau nhiều năm cũng không hề thay đổi được chút suy nghĩ nào của Cố Nhu.

Nhưng Tần Hồng Hi vẫn không bỏ cuộc, cho đến khi 8 năm trước, Tần Hồng Hi vô tình phát hiện Cố Nhu vậy mà lén lút chuyển tài sản của Tần gia cho Cố Tung sau lưng ông, lúc đó Tần Hồng Hi mới triệt để chết tâm với Cố Nhu.

Cũng bắt đầu từ 8 năm trước, Tần Hồng Hi liền bắt đầu chuẩn bị ly hôn cùng Cố Nhu.

Thời điểm này, người nóng vội biến thành Cố Nhu.

Mặc kệ Tần Hồng Hi đưa ra điều kiện gì, Cố Nhu đều không chịu ly hôn, thậm chí còn uy hiếp Tần Hồng Hi......

Tần Diệu nói đến đây, khẽ lắc đầu không nói nữa.

Diệp Lạc Dao lại tự động thay hắn nói ra câu còn lại: "Thậm chí còn dùng anh để uy hiếp chú Tần."

Diệp Lạc Dao nói một câu trần thuật.

Trong mắt Tần Diệu lóe lên một tia kinh ngạc, rất nhanh cười nói: "Quả nhiên không có gì che giấu được Dao Dao."

8 năm trước, Tần Diệu mới 16 tuổi.

Cố Nhu uy hiếp Tần Hồng Hi, nếu ông nhất quyết muốn ly hôn, bà ta sẽ hủy hoại tương lai của Tần Diệu.

Người duy nhất mà đời này Tần Hồng Hi mắc nợ chính là Tần Diệu.

Là ông khi đó nhất quyết muốn sinh ra Tần Diệu, ông cho rằng giữa ông và Cố Nhu có mối liên kết, Cố Nhu sẽ để ý ông và đứa bé nhiều hơn.

Nhưng Tần Hồng Hi không thể nào ngờ tới, bởi vì suy nghĩ ngây thơ này của ông, khi đó thiếu chút nữa hủy hoại Tần Diệu nhỏ tuổi.

Diệp Lạc Dao nghe đến đây lập tức có chút lo lắng: "Khi nhỏ anh xảy ra chuyện gì?"

Tần Diệu không muốn giấu Diệp Lạc Dao: "Lúc anh 5 tuổi, thiếu chút nữa bị đông chết."

Đồng tử của Diệp Lạc Dao chợt co rút lại, âm điệu cao lên: "Cái, cái gì?"

Tần Diệu vỗ vỗ lưng Diệp Lạc Dao an ủi, nhẹ giọng nói: "Anh nói rồi, là thiếu chút nữa. Nói đến cũng trách anh, khi nhỏ anh không hiểu tại sao bà ấy không thích anh, cho nên từ khi anh có ký ức anh liền cố gắng lấy lòng bà ấy."

Làm chuyện Cố Nhu thích, ngoan ngoãn phục tùng Cố Nhu, thậm chí bao gồm một số chuyện rất quá đang, bé Tần Diệu đều nhất mực đồng ý.

Bởi vì khi đó bé Tần Diệu cho rằng, chỉ cần mình nghe lời, Cố Nhu sẽ quan tâm hắn nhiều hơn, sẽ thích hắn.

Nhưng không phải như vậy.

Trên đời này không phải người mẹ nào cũng yêu con, Cố Nhu chính là như vậy.

Cho nên mặc kệ Tần Diệu nhỏ tuổi làm tốt đến đâu, giành được bao nhiêu giải thưởng, trong mắt Cố Nhu đều không có hắn.

Khi đó mẹ Sở Thừa vẫn chưa ly hôn với Cố Tung, nhưng Cố Tung vẫn có một đứa con hoang bên ngoài, chính là Cố Dư.

Người Cố Nhu thích nhất lúc đó là Sở Thừa, thứ hai chính là Cố Dư.

Cố Tung không tiện chăm sóc Cố Dư nên Cố Nhu liền chủ động đề nghị đi gặp Cố Dư.

Vì muốn Cố Dư vui vẻ, bà ta thậm chí không tiếc để Tần Diệu chỉ mới 5 tuổi làm trâu làm ngựa, làm bảo mẫu cho Cố Dư.

Một lần quá đáng hơn là, Cố Nhu yêu cầu Tần Diệu nằm trên đất giả làm chó con để Cố Dư cưỡi lên người hắn làm tướng quân.

Năm đó Tần Diệu 5 tuổi.

Đứa trẻ vừa được nhận giáo dục đã có tôn nghiêm rồi.

Tần Diệu không đồng ý, Cố Nhu liền cởi áo khoác ngoài của Tần Diệu, trong thời tiết tuyết rơi gió lớn nhốt một mình Tần Diệu bên ngoài tự kiểm điểm.

Trái tim của Diệp Lạc Dao đột nhiên treo lên: "Vậy ———."

"Anh nói rồi anh không sao." Hơi thở của Tần Diệu phả bên tai Diệp Lạc Dao: "Anh lại không phải tên ngốc, anh đã 5 tuổi rồi, mặc dù vẫn không hiểu tại sao mẹ anh không thích anh nhưng anh cũng không ở bên ngoài như vậy."

Cho nên Tần Diệu bé nhỏ không chút do dự, khóc lóc một lúc liền xoay người đi về biệt thự Tần gia trong trí nhớ.

Con đường tuyết dài 20 kim, Tần Diệu cũng không nhớ mình đi bao xa, chỉ biết hắn bắt đầu đi bộ vào buổi sáng, đến khi trời tối đen hắn vẫn chưa về đến nhà.

Diệp Lạc Dao gấp gáp: "Vậy anh về thế nào?"

"Có người tốt cõng anh về."

Tần Diệu nói đến đây mỉm cười.

"Đã nhiều năm rồi nên anh cũng không nhớ rõ anh ấy trông thế nào, nhưng ít nhiều nhờ anh ấy, anh hiểu được một đạo lý."

Diệp Lạc Dao hơi đây Tần Diệu ra, ngẩng đầu nhìn vào hai mắt hắn.

Mi mắt Tần Diệu cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng: "Nam sinh cõng anh về kia nói cho anh biết, thay vì câu xin người khác yêu mình, không bằng yêu bản thân. Cho nên kể từ khi đó, anh không đòi hỏi mẹ anh yêu anh nữa, từ ngày đó, anh vẫn luôn học cách yêu bản thân và yêu người thích mình."

Sau khi học được cách yêu bản thân, Tần Diệu hoàn toàn thoát khỏi sự giam cầm của Cố Nhu dành cho hắn, chấp nhận sự không hoàn mỹ của bản thân, bắt đầu học cách tự lập, chậm rãi trưởng thành.

Cũng may, Tần Diệu mặc dù không may, nhưng cũng may mắn.

Bởi vì sau khi trải qua chuyện này, Tần Hồng Hi cũng không yên tâm giao Tần Diệu cho Cố Nhu nữa.

Mặc kệ mình bận công việc bao nhiêu ông cũng cố gắng hết sức dẫn dắt chăm sóc Tần Diệu. Tần Diệu thiếu hụt tình thương của mẹ, Tần Hồng Hi vẫn luôn nỗ lực dùng tình thương của cha để đền bù.

Dưới sự bảo vệ của Tần Hồng Hi, Tần Diệu dần lớn lên, cũng rời xa Cố Nhu.

Cho nên khi Cố Nhu đề nghị muốn hủy hoại Tần Diệu, Tần Hồng Hi sợ hãi đành thỏa hiệp.

Mười mấy năm trôi qua, bé Tần Diệu đã sớm được người cõng ra khỏi đêm tuyết lớn đó, nhưng Tần Hồng Hi lại chưa thoát khỏi đêm tuyết ngày đó.

Nhưng cũng bắt đầu từ 8 năm trước, Tần Hồng Hi liền chia phòng với Cố Nhu, mấy năm này, cũng dần dần lấy lại số tài sản Cố Nhu chuyển ra ngoài.

"Vậy tiệc sinh nhật hôm nay là sao?"

Diệp Lạc Dao hỏi.

Tần Diệu cười: "Bởi vì tập đoàn Cố thị sắp không duy trì được nữa, bọn họ rất nóng lòng nên Cố Tung xúi Cố Nhu chủ động tới thể hiện tình cảm với anh và ba anh."

Cố Nhu và Cố Tung cảm thấy, chỉ cần bọn họ chủ động bày tỏ với Tần Hồng Hi, tập đoàn Tần thị có thể trợ giúp bọn họ vượt qua khó khăn, thậm chí Cố Tung còn chuẩn bị để Cố Dư vào tập đoàn Tần thị

Vì lý do này, Cố Tung thậm chí còn bắt đầu động tay vào dự án lớn của Tần Diệu từ rất lâu.

Cố Tung cảm thấy, chỉ cần Tần Diệu phạm sai, bọn họ liền có cơ hội.

Mặc dù Tần Diệu đã rất cẩn thận nhưng vẫn mắc mưu.

Nói đến, vẫn cảm ơn Diệp Lạc Dao.

"Cảm ơn em, Dao Dao."

Tần Diệu nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao có chút khó hiểu: "Hửm?"

【 Cảm ơn mình làm gì? 】

Diệp Lạc Dao không cần hiểu, Tần Diệu càng không cần giải thích, chỉ ôm Diệp Lạc Dao chặt hơn.

Hai người ngồi nói chuyện ở đây một lúc lâu, Diệp Lạc Dao đột nhiên nghĩ đến gì đó:

【 A, bây giờ là lúc nào rồi! 】

Diệp Lạc Dao lấy điện thoại ra xem, đứng phắt dậy.

【 Sắp đi bắt gian rồi! 】

Cơ thể Tần Diệu hơi khựng lại.

Khi hắn đang nghĩ cái cớ thì nghe Diệp Lạc Dao tuỳ tiện kiếm một cái cớ: "Tần tổng, em có chút đói rồi......"

【 Mình nhớ rõ đoạn cốt truyện này, Hàn Duy là người nhút nhát, nhưng Cố Dư lại là một tên không sợ gì hết, cho nên bọn họ trực tiếp ở phòng bảo mẫu tầng một..... 】

Diệp Lạc Dao lại tính toán:

【 Không được, mình không thể chỉ dẫn Tần tổng qua đó, cũng không biết lão già sắp chết Cố Tung này bị đuổi đi không? 】

【 Ồ, còn có Cố Nhu không thích Tần tổng, nên để hai người bọn họ tận mắt chứng kiến người họ đặt đầu quả tim là tên khốn như thế nào! 】

Tần Diệu nghe vậy buồn cười, cúi đầu xem điện thoại, trên đó là tin nhắn Tần Hồng Hi vừa gửi: 「 Tạm thời không để bọn họ rời đi, con cố gắng đừng để Tiểu Dao chạm mặt bọn họ. 」

Tần Diệu lắc đầu, như vậy có lẽ không được, Diệp Lạc Dao còn còn muốn xem náo nhiệt.

Tần Diệu bước lên nắm tay Diệp Lạc Dao: "Đi thôi, anh dẫn em đi ăn gì đó."

Diệp Lạc Dao vội vàng gật đầu: "Vâng."

Vườn hoa cách biệt thự không xa, lúc hai người năm tay đi tới sảnh lớn đúng lúc gặp được nhóm người Hoắc gia.

Hoắc Yến dẫn đầu hỏi: "Diệp Lạc Dao, chuẩn bị đi đâu vậy?"

Diệp Lạc Dao nhanh chóng vẫy tay với bọn họ: "Anh hai, anh ba, còn có anh cả, ba mẹ, mọi người đó chưa? Chúng ta đi ăn chút gì đó!"

【 Thuận tiện cùng nhau đi xem trò hay! 】

Khóe miệng của người Hoắc gia thiếu chút nữa không đè xuống được.

Bọn họ đương nhiên là đói rồi!

Đói rồi thì phải ăn dưa, cho nên dưa này bọn họ cần phải ăn cùng nhau!

"Đi!"

Hoắc Yến là người đều tiên bước đi.

Những người khác của Hoắc gia cũng đi theo.

Bữa tiệc của Tần gia thật ra ở tiền viện chuẩn bị rất nhiều món ngon, nhưng Tần Diệu lúc này lại không đưa nhóm người tới tiền viện, mà là dẫn nhóm người đi tới hậu viện, vừa đi vừa không quên giải thích: "Đồ ăn ở tiền viện chắc có chút nguội rồi, trong sân vẫn có đầu bếp chuẩn bị những món khác, cháu dẫn cả nhà qua đó ăn thử."

Diệp Lạc Dao sợ người Hoắc gia nghi ngờ, còn nghĩa ra một cái cơ: "Con muốn uống sữa yến mạch, Tần tổng nói tới đó làm cho con."

Nói rồi Diệp Lạc Dao nhéo nhéo ngón tay của Tần Diệu, chớp mắt với Tần Diệu.

Tần Diệu hiểu ý cười: "Ừm."

Khoảng cách ngắn nhất để đến sân sau là đi xuyên qua biệt thự, cho nên cả nhóm đi vào biệt thự.

Vừa đến phòng khách, liền chạm mắt với Cố Tung và Cố Nhu.

Diệp Lạc Dao nhìn thanh niên bên cạnh bọn họ, hai mắt chợt phát sáng:

【 Thụ chính Ngụy Thanh! 】

【 Thật trùng hợp, tất cả đều tới đủ rồi! 】

【 Kịch hay sắp bắt đầu ———— 】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.