Chương trước
Chương sau
Đầu óc ba người vẫn đang gió lốc điên cuồng, liền nghe thấy giọng nói của Diệp Lạc Dao tiếp tục truyền đến:

【 Tra công Cố Dư chính là con trai của Cố Tung cùng người vợ thứ hai của ông ta, nhỏ hơn Sở Thừa hai tuổi, vì vậy vẫn xem như là một đứa con hoang. Sau khi mẹ Sở Thừa ly hôn với Cố Tung, không lâu sau hai người này liền vào cửa, nhưng cuộc hôn nhân không kéo dài được lâu, bởi vì Cố Tung chính là một tên khốn nạn thích mới ghét cũ. 】

【 Trong mấy năm này, tình nhân bên cạnh Cố Tung không ít nhưng vẫn không kết hôn, cho đến nửa năm trước, ông ta gặp được niềm vui mới Hàn Duy hiện tại của ông ta, hai người quen nhau chưa đến một tháng liền nhanh chóng nhận giấy đăng ký kết hôn. 】

Diệp Lạc Dao bĩu môi:

【 Chính Cố Tung cũng không phải loại người tốt lành, Hàn Duy ngưu tầm ngưu mã tầm mã cùng với ông ta, và Cố Dư từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của ông ta đương nhiên cũng không phải loại tốt lành gì, tháng thứ hai sau khi Cố Tung và Hàn Duy kết hôn, Cố Dư đã quan hệ cùng cô ta...... 】

【 Nếu mình nhớ không nhầm, trong nguyên văn chuyện này bị làm ầm rất lớn. Dù sao nhà Tần tổng cũng là có công ty giải trí cho nên hôm nay mời tới rất nhiều phóng viên, lúc thụ chính Ngụy Thanh đi bắt gian trùng hợp có phòng viên đi cùng, rất nhanh những bức ảnh này đã bị tung lên mạng. 】

【 Tra công Cố Dư lại là một nghệ sĩ nhỏ có chút danh tiếng, vì để không ngừng phát hiện sự nghiệp diễn xuất của mình, về sau cả nhà bọn họ còn đẩy một người xui xẻo ra làm bao che đậy...... 】

Diệp Lạc Dao hồi tưởng đến đây, chân mày nhíu chặt, lần đầu tiên nghe thấy cậu nói trong lòng một cách rất tức giận:

【 Một người hai người đều là rác rưởi, mình ghét bọn họ! 】

Chính là vào lúc này, giọng nói của Cố Tung vang lên: "A, Tiểu Diệu tới rồi, mau tới ngồi đi."

Cố Tung là người đầu tiên phát hiện ra đám người Tần Diệu, cười mở lời vẫy tay về phía Tần Sau, theo sau đó là hướng ánh mắt về phía đám người Diệp Lạc Dao, mỉm cười với bọn họ.

Người phụ nữ đang nói chuyện cùng ông ta cũng chính là chị gái Cố Nhu của Cố Tung, đồng thời bà cũng là mẹ của Tần Diệu.

Thấy vậy bà cũng quay đầu lại nhìn, tầm mắt đầu tiên là rơi trên người Diệp Lạc Dao, nhìn chằm chằm mấy giây, bà mới bình tĩnh mở miệng nói: "Qua đây ngồi đi."

Hai người đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không thể tiếp tục đứng ở đây, lúc này Tần Diệu lúc này cũng thu hồi tầm mắt hướng về phía Diệp Lạc Dao.

Chỉ là ngay khi xoay đầu, hắn đột nhiên phát hiện Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng đang nhìn Diệp Lạc Dao.

Trong lòng Tần Diệu lập tức có chút khó hiểu.

Ban nãy mình đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao, là bởi vì nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng nhìn Diệp Lạc Dao, chẳng lẽ Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng có thể ————

Tần Diệu thầm kinh ngạc, nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ nhiều, hắn đè nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng, nắm lấy tay Diệp Lạc Dao, ghé sát vào tai cậu hỏi: "Nếu không muốn tới thì hiện tại anh sẽ dẫn em đi?"

Diệp Lạc Dao vội vàng lắc đầu.

【 Mặc dù mình quả thật không thích Cố Tung, nhưng mình tới thì cũng đã tới rồi, sao có thể rời đi bây giờ? 】

【 Còn nữa, sao Tần tổng biết mình không thích Cố Tung? Chẳng lẽ đây chính là người có lòng thì suy nghĩ giống nhau trong truyền thuyết? 】

Diệp Lạc Dao rất vui mừng, cười nói với Tần Diệu: "Đi thôi."

Hoắc Yến và Hoắc Trạch đi sau lưng bọn họ đồng thời cũng thở dài trong lòng.

Tâm linh tương thông cái rắm ấy!

Sở dĩ Tần Diệu biết em không vui, hoàn toàn là vì Tần Diệu có thể nghe được tiếng lòng của em!

Nếu nói như vậy, vậy Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng có thể tâm linh tương thông với Diệp Lạc Dao!

Không chỉ có hai người bọn họ, cả nhà bọn họ đều có thể, Tần Diệu tính là cái gì?!

Hiếm khi, Hoắc Yến và Hoắc Trạch có cùng ý nghĩ.

Chắc chắn Diệp Lạc Dao không có bất cứ không tình nguyện nào, Tần Diệu lúc này mới hơi gật đầu, dẫn Diệp Lạc Dao đi tới.

Hình ảnh hai người kề tai nói chuyện rơi vào trong mắt Cố Nhu, lại thành một loại ý nghĩa khác, đợi Tần Diệu vừa đến gần, bà liền không nhịn được mở miệng trách cứ: "Bảo con tới sao lại chậm như vậy? Chẳng lẽ không muốn gặp cậu con?"

Lời vừa dứt, Hoắc Yến và Hoắc Trạch cùng nhướng mày.

Diệp Lạc Dao trợn to hai mắt.

【 Hửm? 】

【 Mặc dù mình thật sự không muốn gặp Cố Tung, nhưng bọn mình cũng không đi quá chậm mà? 】

【 Còn nữa, bà ấy có chắc là mẹ của Tần tổng không? Tại sao lại dùng giọng điệu này nói chuyện với Tần tổng? 】

Ngay cả Diệp Lạc Dao luôn chậm chạp trong chuyện tình cảm, lúc này cũng nhạy bén cảm nhận được giọng nói không vui của Cố Nhu.

Cũng chính là vào lúc này, Diệp Lạc Dao rốt cuộc cũng bất giác hiểu rõ ý tứ trong câu nói ban đầu của Tần Diệu "Mẹ anh có khả năng sẽ không nhiệt tình với em như ba anh".

Diệp Lạc Dao đưa ra kết luận: 【 Cho nên, mẹ Tần tổng không thích Tần tổng? 】

Hoắc Yến và Hoắc Trạch không khỏi gật đầu.

Đúng vậy, đây cũng là lý do đầu tiên vì sao Hoắc Yến không đồng ý Diệp Lạc Dao và Tần Diệu ở bên nhau.

Mặc dù nói như vậy rất không lễ phép, nhưng Hoắc Yến cảm thấy đầu óc Cố Nhu này có vấn đề!

Diệp Lạc Dao hơi nghiêng đầu nhìn Tần Diệu, lúc này mới phát hiện trên mặt Tần Diệu vậy mà không có một chút cảm xúc chấn động nào, hắn chỉ dùng ánh mắt dịu dàng chuyên chú nhìn Diệp Lạc Dao, tựa như Diệp Lạc Dao chỉ cần lộ ra bất cứ biểu cảm khó chịu nào, hắn sẽ lập tức dẫn Diệp Lạc Dao rời đi.

Không biết vì sao, trong lòng Diệp Lạc Dao đột nhiên có chút khó chịu.

Cũng chính là lúc này, ký ức bị chặn lại giống như đột nhiên được người khác mở ra, Diệp Lạc Dao nghĩ tới miêu tả về Cố Nhu trong nguyên văn ————

【 Phù đệ ma, thích cháu trai Cố Dư, không tin tưởng chồng mình là Tần Hồng Hi, người ghét nhất vẫn luôn là con trai ruột Tần Diệu luôn không nghe lời bà ta..... 】

(1) Phù Đệ Ma — 扶弟魔: Thuật ngữ mạng ám chỉ anh chị em sinh ra trong gia đình đông con, vì ảnh hưởng tâm lý cha mẹ mà hy sinh bất chấp cho em trai mình.

Mỗi chữ môi câu Diệp Lạc Dao nói, trái tim liền khẽ co rút một cái.

Chẳng trách Tần Diệu sẽ lộ ra biểu cảm làm như đã quen, còn trực tiếp đưa ra quyết định dẫn Diệp Lạc Dao rời đi trước khi Diệp Lạc Dao tới gặp Cố Nhu.

Tần Diệu lo lắng Diệp Lạc Dao sẽ chịu uất ức nhưng lại muốn mình giới thiệu cho mẹ cậu.

Nhưng Diệp Lạc Dao uất ức chuyện gì?

Cố Nhu không phải mẹ cậu, không thể bởi vì hai ba câu của Cố Nhu mà chịu đả kích, ngược lại là Tần Diệu......

"Tần Diệu!"

Thấy Tần Diệu thật lâu không nói chuyện, giọng nói của Cố Nhu lập tức lại lạnh đi vào phần: "Thái độ của con là thế nào? Con không muốn gặp cậu thì hiện tại cau cút đi cho mẹ ———."

Tần Diệu lúc này rốt cuộc cũng cau mày, hắn đang định mở miệng liền thấy Diệp Lạc Dao đột nhiên lên tiếng nói: "Tôi quả thật không muốn gặp Cố Tung, nếu đã như vậy, dì à tôi dẫn Tần tổng đi trước."

Nói xong, Diệp Lạc Dao vốn dĩ không cho người có mặt thời gian phản ứng, trực tiếp kéo Tần Diệu xoay người, đồng thời nháy mắt với hai người anh trai: Đi thôi!

Hoắc Yến và Hoắc Trạch hiểu lý, cũng cùng xoay người.

Đúng lúc, bọn họ cũng không muốn chào hỏi với Cố Nhu.

Hoắc Trạch thậm chí sợ mình không nhịn được, liền chỉ vào mũi Cố Tung chửi ông ta là lão già!

Chết tiệt, vậy mà dám hãm hại chiến đội của hắn!

Cho đến khi bốn người đi tới cửa phòng khách, Cố Nhu sau lưng mới giống như vừa phản ứng lại, chợt nâng cao giọng tức giận nói: "Cậu là con cái nhà ai? Tôi nói chuyện với con trai tôi đến lượt cậu nói sao? Nếu không hiểu phép lịch sự như vậy thì mời cậu cút ra khỏi nhà tôi!"

Diệp Lạc Dao nghe vậy đi càng nhanh hơn, nhưng Tần Diệu lúc này lại đột nhiên dừng bước.

"Tần tổng?"

Chỉ thấy Tần Diệu xoay người lạnh lùng nhìn Cố Nhu, giọng nói tràn đầy lạnh lẽo: "Tôi không phải chưa từng nhắc nhở bà, ở đây là nhà cũ của Tần gia, trên đó cũng không viết tên họ Cố, cho dù mời người ta rời đi, cũng nên là tôi mới hai vị đây ra ngoài."

Diệp Lạc Dao lập tức trừng lớn hai mắt, ngay cả cằm dưới cũng kinh ngạc mà hơi mở ra.

Hoắc Yến, Hoắc Trạch khuôn mặt kinh ngạc.

Đợi đã, Tần Diệu vừa nói cái gì?

Mời mẹ hắn ra khỏi Tần gia?

Ừm......

Trước khi đến không phải đã nói mặc dù Tần Diệu cùng mẹ hắn có quan hệ không tốt nhưng hai người cũng không đến mức bằng mặt không bằng lòng sao?

Còn nữa, hôm nay không phải là sinh nhật của Cố Nhu à?

Tần gia tổ chức sinh nhật cho bà ta, nếu hôm nay mời người ra đi ————

Thật sự có thể sao?

Hoắc Trạch nhìn Hoắc Yến, tâm tình rất phức tạp.

Tâm trạng Hoắc Yến càng phức tạp hơn, hắn vừa rồi sở dĩ muốn đi theo chính là vì lo lắng não có bệnh như Cố Nhu vì muốn làm khó Tần Diệu cũng sẽ làm khó luôn Diệp Lạc Dao, hắn sợ Diệp Lạc Dao chịu oan ức.

Kết quả......

Được thôi, thật sự bị ba Hoắc mẹ Hoắc nói đúng rồi, Tần Diệu sẽ bảo vệ Diệp Lạc Dao.

Cố Nhu hiển nhiên cũng không ngờ Tần Diệu sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, nhất thời thiếu chút nữa đánh rơi tách trà trong tay bà ta.

Cố Tung vội vàng bước lên, đưa tay nhận lấy tách trà trong tay Cố Nhu, sau đó cau mày nhìn Tần Diệu: "Tiểu Diệu, sao con lại nói chuyện với mẹ con như vậy? Con không phải không biết cơ thể bà ấy không tốt....."

"Sức khỏe không tốt thì làm phiền ông đưa bà ta về Cố gia, đúng lúc cũng không cần ở lại nhà tôi để tôi chọc tức bà ta không phải sao?"

Tần Diệu lạnh giọng nói: "Cút đi."

Cố Tung bị Tần Diệu phản lại, những người có mặt đều là tiểu bối, ông đột nhiên cảm thấy không có mặt mũi, trên mặt trực tiếp tối sầm: "Tiểu Diệu, con ———."

"Làm sao vậy?"

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Diệp Lạc Dao quay lại nhìn mới phát hiện không biết Tần Hồng Hi tới khi nào, bên cạnh còn có ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch nhìn nhau, biết chắc ba mẹ nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao nên cố ý tới.

Tần Diệu trầm mặt không nói chuyện.

Tần Hồng Hi cũng không nói chuyện, tầm mắt sâu hút rơi trên người Cố Tung.

Cố Tung sắc mặt cổ quái, đối diện với tầm mắt của Tần Hồng Hi mấy giây, không biết vì sao có chút xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy cục tức trong lòng không thoát ra được, trầm giọng nói: "Anh rể, đứa bé Tiểu Diệu này thật sự càng ngày càng vô pháp vô thiên, anh biết nó vừa nói gì không? Nó bảo em dẫn chị em cút khỏi Tần gia....."

Biểu cảm trên mặt Tần Hồng Hi không thay đổi, ông cũng không nhìn Cố Tung nữa mà chuyển sang nhìn Cố Nhu, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, nhưng cố tình mang theo vài phần lạnh lùng khiến người khó mà xem nhẹ: "Hôm qua cô mới đồng ý với tôi sẽ sống hòa hợp với Tiểu Diệu, sao nhanh như vậy đã hối hận rồi?"

Diệp Lạc Dao nghe đến đây hơi sửng sốt.

【 Hửm? 】

【 Chú Tần vậy mà không nâng đỡ cho Cố Nhu? Hai người bọn họ chẳng phải là vợ chồng sao? 】

Tần Diệu nắm tay Diệp Lạc Dao, đột nhiên ghé sát tai cậu dùng giọng âm chỉ có hai người nghe được nói: "Ba anh vẫn luôn ly hôn cùng bà ấy, nhưng bà ấy luôn trì hoãn ly hôn, sở dĩ hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật này cũng là vì ba anh muốn nhân cơ hội thông báo tin tức bọn họ sẽ nhanh chóng ly hôn."

Nhưng Cố Như và Cố Tung hiển nhiên không biết, cho nên mới ở đây giở thói uy phong của người lớn ra.

Diệp Lạc Dao mở to hai mắt, lập tức hiểu rõ.

【 Vậy nên chú Tần tới chống lưng cho bọn mình?! 】

Tần Diệu cười như một tiếng.

Chính là như vậy.

"Nếu cô không muốn chung sống hòa hợp với Tiểu Diệu, giữa chúng ta cũng không có gì để nói nữa."

Tần Hồng Hi nói.

Cả người Cố Nhu chợt run lên, khó tin nhìn Tần Hồng Hi: "Sao tôi lại không muốn chung sống hòa hợp với nó? Cậu nó muốn gặp nó, cố ý gọi nó tới, kết quả nó thì sao, lúc tới không chỉ chần chừ, đến cửa còn lôi lô kéo kéo cùng người ngoài không muốn vào, tôi chỉ nói một câu, Tần Diệu nó liền ——."

"Cậu nhóc tên Diệp Lạc Dao, là bạn trai của Tiểu Diệu."

Tần Hồng Hi lên tiếng ngắt lời Cố Nhu.

Sắc mặt Cố Nhu hơi thay đổi, mím môi, nhìn đi chỗ khác: "Tôi biết cậu ta là bạn trai của Tiểu Diệu, vậy tôi là mẹ nó, huống hồ tôi cũng không nói gì quá đáng, tôi chỉ nói hắn không muốn vào có thể đi, nó liền......"

"Bà nói bảo tôi cút ra ngoài."

Diệp Lạc Dao đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Cố Nhu.

Diệp Lạc Dao sao có thể chịu phần uất ức này!

Cậu có thù liền báo, có lời liền nói!

Sắc mặt ba Hoắc mẹ Hoắc đồng thời thay đổi.

Biểu cảm của Tần Hồng Hi càng khó coi hơn.

Cố Nhu không ngờ Diệp Lạc Dao sẽ đột nhiên lên tiếng ngắt lời mình, bà ta hung hăng trừng Diệp Lạc Dao, đang định tiếp tục giải thích cho mình.

Tần Hồng Hi đột nhiên nghiêm giọng nói: "Đủ rồi! Quản gia, đưa hai người bọn họ ra ngoài."

Lời vừa dứt, Cố Nhu và Cố Tung cùng thay đổi sắc mặt.

Diệp Lạc Dao kinh ngạc nhìn Tần Hồng Hi, lại nhìn Tần Diệu.

【 Đợi đã, đi nhanh vậy à? 】

【 Nhưng mà nếu Cố Tung đi rồi, ông ta nhìn con trai ông ta cho ông ta đội nón xanh thế nào? 】

Diệp Lạc Dao nhắc đến chuyện này lập tức có chút tiếc nuối.

Người nhà Hoắc gia cũng tiếc nuối.

Đúng vậy.

Tận mắt chứng kiến con trai mình cho mình đội nón xanh, đó mới gọi là kích thích.

Tốt nhất là đừng đi.

"Anh rể...."

"Tần Hồng Hi......" Cố Nhu cực kỳ tức giận, sau khi đứng dậy cả người đều run rẩy: "Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không, tôi......"

"Chính là vì cô nói hôm nay là sinh nhật cô, tôi mới mủi lòng đồng ý cho cô quay về tổ chức tiệc cho cô, nhưng hiện tại xem ra, cô cũng không thành tâm muốn xin lỗi hòa giải với tôi và Tiểu Diệu, vậy thì mời các người rời đi, không được?"

Tần Hồng Hi giọng nói bình tĩnh.

Cố Nhu không nhịn được nữa, nước mắt tí tách rơi xuống: "Tần Hồng Hi, có phải anh quyết tâm muốn ly hôn với tôi không?"

Cố Tung nghe đến câu này mí mắt giật giật, nhanh chóng mở miệng: "Chị, chị đừng gây rối nữa, không nhìn thấy anh rể tức giận sao? Chị mau xin lỗi anh ấy đi!"

Diệp Lạc Dao chỉ cảm thấy không thể tin.

【 Không phải, Cố Tung chuẩn bị giả mù không thấy sao? 】

【 Sao ông ta lại vô sỉ như vậy? 】

Tần Diệu đột nhiên nắm tay Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao đang định hỏi sao vậy, liền nghe Cố Nhu bỗng thay đổi giọng điệu: "Là tôi không tốt, xin lỗi...... Anh đừng tức giận....."

Con ngươi của Diệp Lạc Dao chấn động.

【 Không phải chứ..... Cố Nhu bà ta xin lỗi thật à! 】

【 Bà ta bị Cố Tung PUA rồi đúng không! 】

Tần Diệu không muốn nghe nữa, nhẹ giọng nói với Diệp Lạc Dao: "Chúng ta ra ngoài trước."

Diệp Lạc Dao không hỏi nhiều, chỉ là trước khi ra ngoài liếc nhìn sắc mặt của Tần Hồng Hi, phát hiện biểu cảm của ông lúc này rất khó coi, có một loại cảm giác bão tố sắp nổi lên.

Tần Diệu và Diệp Lạc Dao vừa rời đi, người Hoắc gia đương nhiên cũng không ở lại lâu, cùng theo ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng khách, lúc này mới phát hiện trong đình ở sân trước vẫn náo nhiệt như cũ.

Khách khứa tụ tập thành từng nhóm, cùng nhau nói chuyện rôm rả, không biết trong phòng khách vừa xảy ra chuyện gì.

Sau khi ba Hoắc mẹ Hoắc đi ra liền dẫn ba anh em Hoắc gia rời đi.

Diệp Lạc Dao tới vườn hoa cùng Tần Diệu, hoa hồng trong vươn đúng lúc vừa nở rộ, Tần Diệu nắm tay Diệp Lạc Dao ngồi xuống ghế mây.

Vừa ngồi xuống, không đợi Diệp Lạc Dao mở miệng liền nghe Tần Diệu quan tâm hỏi: "Không dọa em giật mình đấy chứ?"

Diệp Lạc Dao vội vàng lắc đầu: "Không có, em chỉ......"

Có chút kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.