Bà Vệ sau mấy ngày ở viện theo dõi sức khỏe, hôm nay cuối cùng cũng được xuất viện trở về nhà. Nhưng chỉ có ông Vệ tới đưa bà về, còn người con trai bà mong ngóng mấy hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu, liên tục quay hỏi chồng có liên lạc được với con trai không?
"Tôi cũng như bà thôi, đều không gọi được." Ông Vệ không hiểu câu chuyện, chỉ biết mấy hôm nay vợ mình suốt ngày bắt ông gọi cho Vệ Khanh, ông cũng nghe theo, nhưng bao nhiêu cuộc gọi đi, đều chỉ có một mình cô gái tổng đài hồi đáp, còn người muốn gặp kia như biến mất vậy, ông có nói với bà ấy rằng chắc máy con trai bị hỏng như bà ấy không nghe.
"Ông à, hay ông đến nhà nó xem thử, tôi lo lắm." Bà Vệ hoảng loạn, nếu biết trước sẽ thế này, thà rằng cứ để một mình bà ôm nỗi đau bị lừa gạt còn hơn.
"Tôi đưa bà về nhà đã, rồi tôi qua." Ông Vệ thở dài, bảo có chuyện gì nói với ông không nói, giờ cứ úp úp mở mở, khiến ông cũng rất khó chịu.
"Bà ở nhà nghỉ ngơi đi, có chuyện gì phải gọi tôi đấy."
Bà Vệ gật đầu, gục chồng mau chóng đi tìm con trai, mình ở nhà một mình tự lo được cho bản thân.
"Cạch." Ông Vệ chạy ra tới cửa, thì nhìn thấy đứa con trai bao ngày mình trông mong trở về, trên tay còn cầm theo túi hành lý không biết có chuyện gì đã xảy ra.
"Vệ Khanh, mấy ngày nay con đi đâu mà để bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hon-nhan-con-lai-gi/2810456/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.