"Tít...Tít."
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu, nhưng người đàn ông nào đó lại không muốn tỉnh dậy, bàn tay ôm chặt lấy người phụ nữ bên cạnh, mặt vùi vào hõm cổ cô ấy ngủ ngon lành.
"Thiếu Phong, dậy đi." Lâm Yến đưa tay vỗ nhẹ lên má Thiếu Phong, đánh thức anh rời giường.
"Vẫn sớm mà, ngủ thêm một chút thôi, chiều anh phải đi công tác rồi." Thiếu Phong nghe lời cô nói, không những không thả ra, mà còn ôm chặt lấy Lâm Yến hơn vừa rồi.
Chiều nay Thiếu Phong phải đi xuống tỉnh G công tác, 3 ngày sau mới quay trở về, những ngày xa nhau đó anh không biết mình làm sao có thể ngủ ngon giấc, giờ đây anh chỉ đang cố lưu giữ sự ấm áp của cô trên người mình mà thôi.
Lâm Yến thở dài, không biết anh định lấy việc đi công tác ra nói đến bao giờ? Đêm qua chỉ vì nghe câu nói này của anh mà cô buồn bã không thôi, cả đêm cho anh mặc sức dày vò mình, còn xin nghỉ phép ở nhà với anh, cô hối hận rồi, đối với Thiếu Phong mềm lòng chỉ có tự hại mình mà thôi.
"Hay em đi theo anh đi, có em bên cạnh anh mới yên tâm làm việc." Thiếu Phong bàn tay sờ tới lui trên người Lâm Yến, giọng trở lên mềm mại thì thầm bên tai cô.
"Anh đi 3 ngày, chứ có phải 3 tháng đâu mà cần em đi theo." Lâm Yến cả người ngứa ngáy khó chịu, giữ chặt lấy bàn tay không yên phận của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hon-nhan-con-lai-gi/2810454/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.