Ngày hôm sau.
Lục Uyển tỉnh giấc sớm bởi những tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài. Nàng mở mắt nhìn màn trướng một lát, rồi mới ý thức được mình đang ở đâu.
Trịnh Hoành Văn không có trong phòng, có lẽ đã ra ngoài dò hỏi cách vào thành.
Lục Uyển đứng dậy xuống lầu, bảo tiểu nhị mang lên hai lồng bánh bao. Nàng ngồi ở một góc không có người, trước tiên lo lấp đầy bụng đã.
Bỗng nhiên, một bóng váy áo màu hồng nhạt vội vã chạy từ ngoài quán vào. Nàng ta búi tóc đuôi én nhỏ, trên tóc chỉ cài một chiếc trâm ngọc hoa đào màu hồng nhạt. Chỉ nhìn qua trang phục đã biết đó là nha hoàn của một nhà quyền quý.
"Ông chủ, xin hỏi gần đây có đại phu nào chữa trị chứng ho khan không?"
“Thưa cô nương, trong thành mới có ạ.” Chủ tiệm vừa gảy bàn tính vừa đáp lời, chẳng buồn ngẩng đầu.
Thiếu nữ mặc váy lụa màu hồng nhạt lộ vẻ sốt ruột, luống cuống không biết phải làm sao, việc này phải giải quyết thế nào đây? “Rầm” một tiếng, một thanh đoản đao sơn đen bóng loáng bị ném thẳng xuống trước mặt chủ tiệm. “Ngươi chắc chắn không?”
Chủ tiệm run rẩy cả vai, không dám chậm trễ, cười cầu hòa nhìn cô gái mặc lam y trước mặt có vẻ mặt lạnh như băng, “Cô, cô nương, đại phu giỏi đều ở kinh đô cả. Chốn hoang vu này của chúng ta làm gì có đại phu nào.”
“A Nhiễm, mau cất đao đi, nếu để phu nhân biết, người sẽ giận đó.” Thiếu nữ mặc váy hồng nhạt vội vàng cầm lấy đoản đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004058/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.