Trịnh Hoành Văn không nhanh không chậm rót một chén nước: "Chờ."
Lục Uyển nhấc chân bước tới bàn ngồi xuống: "Vậy bây giờ có cách nào để dò hỏi tình hình ca ca ta không?"
Trịnh Hoành Văn đẩy chén nước về phía Lục Uyển: "Lát nữa ta sẽ xuống lầu dò hỏi một chút."
Dứt lời, căn phòng lại chìm vào yên lặng. Mấy ngày nay nàng và Trịnh Hoành Văn luôn ngủ riêng phòng, ban ngày phải gấp rút lên đường, nội dung giao tiếp không ngoài chuyện ăn uống, chỗ nghỉ. Lúc này, không khí lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên, một tiếng "Chát." vang lên, xen lẫn tiếng đồ sứ vỡ tan.
"Hỗn xược! Ngươi có tin Bổn quận chúa phái người niêm phong khách điếm này của ngươi không!"
"Khách, khách quan, thật sự xin lỗi, trong quán thực sự không còn phòng trống nào ạ."
"Không có thì đi đuổi những người khác ra ngoài cho ta!"
"Cái này, cái này sao được..."
"Ngươi nói gì?"
"..."
Trịnh Hoành Văn cẩn thận bước đến bên cửa, nhìn tình hình bên ngoài. Vừa hé cửa ra một khe nhỏ, liền có tiểu nhị tiến lên gõ cửa.
"Chuyện gì?"
"Khách quan xin lỗi, hôm nay quán chúng ta đã bị người ta bao trọn rồi. Xin phiền các vị tìm khách điếm khác, tiền bạc sẽ được hoàn trả đầy đủ."
Tiểu nhị với khuôn mặt sưng đỏ, áy náy nói.
Trịnh Hoành Văn khẽ nhíu mày, chưa kịp mở lời, tiểu nhị đã bị một người đẩy sang một bên. Tên đại hán mặc đồ gia phó mặt mày hung tợn, hành động thô bạo đạp tung cửa phòng.
Nhưng trước khi hắn ta ra tay, Trịnh Hoành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004057/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.