“Nàng làm như vậy chi bằng!” Lục Đồng trong lòng đầy sự hổ thẹn, đều tại chàng không chăm sóc Dương Phương cho tốt.
Dương Phương cười khổ lắc đầu, “Uyển Uyển nói đúng, trốn tránh không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.”
“Đồng tử, chuyện lần này chàng đừng nhúng tay vào, trong lòng ta đã có tính toán.”
Dương Phương vừa đứng ở cửa nửa buổi, lúc này thân thể đã yếu đến mức không còn chút sức lực nào, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Lục Đồng ngồi bên giường thêm một lát, lúc này mới đứng dậy ra khỏi phòng, không muốn ảnh hưởng đến Dương Phương nghỉ ngơi.
Tiểu Võ lẽo đẽo đi theo sau Lục Đồng, “Lục sư… thúc, huynh có thể đừng kể chuyện này cho sư phụ ta biết trước được không.”
“Khụ khụ, sư thúc?” Lục Đồng, người đột nhiên được nâng vai vế lên mấy đời, cảm thấy kinh ngạc. Tuy nói đúng là như vậy, Uyển Uyển là sư phụ hắn, đương nhiên Tiểu Võ phải gọi hắn là sư thúc, nhưng Lục Đồng mới vừa làm cha, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Chuyện này ta biết, Uyển Uyển gần đây bận rộn chăm sóc bệnh nhân, không thể để nàng phân tâm.”
“Vâng,” Tiểu Võ gật đầu, thấy không có việc gì của mình nữa, đang định quay về hậu viện sắp xếp d.ư.ợ.c liệu thì bị Lục Đồng gọi lại, “Khoan đã.”
Tiểu Võ nhìn Lục Đồng, thắc mắc hỏi: “Lục sư thúc, còn có chuyện gì?”
Ánh mắt Lục Đồng dừng lại trên gò má còn đang sưng đỏ của Tiểu Võ, “Lát nữa nhớ đắp thuốc, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy nữa, nhất định phải bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004009/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.