Kẻ phá của!
“Hê, lời người nói sao mà khó nghe thế.”
“Còn ngươi, tiểu t.ử thối, suốt ngày chỉ biết ở nhà nghỉ ngơi, định khi nào mới chịu ra ngoài làm lụng kiếm tiền!” Dương mẫu tức giận mắng.
“Không muốn đi.” Dương Lỗi chu môi, vẻ mặt không cam tâm, “Con có biết chữ đâu, chỉ có thể ra bến tàu khuân vác, chẳng lẽ người thực sự nhẫn tâm để con đi làm loại việc nặng nhọc đó sao?”
“Nuôi ngươi chẳng khác nào nuôi một kẻ vô dụng.” Dương mẫu trực tiếp ném chiếc xẻng trong tay sang một bên, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng lên xuống, nhìn bộ dạng này là biết đã bị chọc giận không nhẹ.
Dương Lỗi thấy có điều không ổn, nhịn không được hỏi: “Nương, người bị sao vậy? Sáng sớm đã nổi cơn thịnh nộ lớn thế, là ai lại chọc giận người?”
“Nhà chúng ta hết lương thực rồi.”
“Hừ! Con còn tưởng chuyện gì lớn, không có lương thực thì đi tìm tỷ tỷ con đòi không phải là xong sao, có phải vấn đề gì to tát đâu.” Dương Lỗi cười nói một cách thờ ơ.
“Tìm tỷ tỷ ngươi?” Dương mẫu hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không sợ c.h.ế.t thì đi đi.”
“Không phải chứ, tỷ tỷ con thật sự mắc phải dịch bệnh rồi sao?” Dương Lỗi đột nhiên nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt hơi hoảng hốt, “Vậy, vậy phải làm sao đây?”
Mấy năm nay, tất cả chi tiêu lớn nhỏ trong nhà đều do Dương Phương cấp, nếu nàng ấy thực sự xảy ra chuyện, chẳng phải cả nhà bọn họ đều phải uống gió Tây Bắc sao.
Dương Lỗi không dám tưởng tượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5004007/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.