THẬT SỰ CHO NÀNG DỄ ĂN HIẾP? Sau khi giải phẫu xong mấy thi thể, không có manh mối đặc biệt nào, nhưng điều duy nhất Lục Uyển có thể xác nhận là những người này khi còn sống hẳn đều biết võ công.
Lục Uyển dùng nước bồ kết rửa tay mấy lần, sau đó mới ngồi xuống dùng bữa. Dẫu sao nàng đã bận rộn cả ngày, bụng đang trống rỗng.
Tục ngữ có câu, người là sắt, cơm là thép. Sắp tới chắc chắn còn nhiều việc phải làm, nàng không thể đổ bệnh.
“Cốc cốc.” Nàng đang suy nghĩ miên man, một tiếng gõ cửa rất khẽ truyền đến. Lục Uyển theo bản năng nhìn về phía cửa, thấy Huyện lệnh phu nhân đang mỉm cười nhìn mình, vội vàng đứng dậy hành lễ, “Phu nhân.”
“Uyển Uyển, ta gọi muội như vậy được không?” Huyện lệnh phu nhân Phòng Vận Nhi ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Uyển, thân mật kéo nàng ngồi xuống, “Muội cứ dùng bữa đi. Ta đến tìm muội không có việc gì khác, chỉ muốn hỏi xem bệnh dịch trong thành dạo này có tiến triển gì không. Cứ quanh quẩn trong nhà cả ngày làm ta phát ngộp, muốn ra ngoài hít thở chút không khí.”
“Vẫn chưa có tiến triển nào, hơn nữa hiện giờ còn chưa biết bệnh lây truyền bằng cách nào. Phòng tỷ tỷ vẫn nên hạn chế ra ngoài thì tốt hơn.” Lục Uyển giọng nói nhàn nhạt đáp.
“Ta hơn muội vài tuổi, muội cứ gọi ta là tỷ tỷ đi! Không cần cứ Phu nhân, Phu nhân, nghe khách sáo quá.” Phòng Vận Nhi cầm khăn tay che miệng cười khẽ.
Lục Uyển cảm nhận được Phòng Vận Nhi không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5003996/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.