QUẢ NHIÊN LÀ OAN GIA NGÕ HẸP
Tục ngữ có câu, lên núi dễ, xuống núi khó. Lục Uyển khó nhọc đi đến chân núi thì mặt trời đã dần ngả về Tây. Nàng bước lên xe ngựa, xe phu quất roi một cái, ngựa liền bắt đầu di chuyển.
Lục Uyển vô lực tựa vào vách xe, đưa tay ôm ngực, trong đầu chỉ nghĩ đến xe ô tô hiện đại và những con đường nhựa bằng phẳng tiện lợi.
“Dừng!” Giữa lúc Lục Uyển nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe thấy tiếng xe phu ghì chặt dây cương. Nàng vén rèm xe, định hỏi có chuyện gì, thì đối diện ngay với đôi mắt đen láy đầy vẻ cợt nhả của Lưu Tây.
Lục Uyển theo bản năng nhìn quanh, cây cối rậm rạp, có lẽ vẫn chưa vào thành. Chiếc xe ngựa đậu phía trước đã chắn hết đường đi, Lưu Tây phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, bộ dạng cà lơ phất phơ trông rất đáng ghét!
“Ôi chao, hóa ra là Lục cô nương. Thật là ngại quá, xe ngựa của ta bị hỏng, chắn mất đường đi rồi. Cô nương đừng trách nhé.” Lưu Tây nói vậy, nhưng trên mặt không hề có chút áy náy nào, trái lại còn như cố ý.
Lục Uyển nhìn bánh xe ngựa bị gãy của hắn, khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt, “Không biết Lưu thiếu gia khi nào mới sửa xong, ta còn đang vội đến nha môn.”
“Cái này ta không dám chắc.” Lưu Tây nhấc chân tiến lại gần Lục Uyển thêm chút, “Có thể là một ngày, cũng có thể là hai ngày…”
“Lưu Tây, ngươi có biết một câu nói là 'chó tốt không chắn đường' không.” Lục Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-hoa-ly-voi-y-thuat-trong-tay-ta-cai-menh-phat-tai/5003995/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.