Lời tỏ tình của Phó Diệc Nhiên đến quá đột ngột, thậm chí Vi Uy còn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, mặc dù cô cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng cô nào ngăn cản được trái tim đang đập loạn nhịp.
"Anh biết giữa chúng ta, anh không nên nói những điều này" Phó Diệc Nhiên nghiêm túc, "Nhưng chúng ta đều đã trưởng thành, đều nên thành thật với tình cảm của mình rồi, anh không muốn che đậy nữa".
Vi Uy muốn nói thật to với anh rằng thật ra em cũng thích anh lắm, chỉ là nếu làm vậy thì bố mẹ biết phải thế nào bây giờ, khó khăn lắm cô mới có một gia đình, vậy mà có thể lại lần nữa tan biến mất...
"Tôi...' Vi Uy không nói nên lời. "Dù trước nay tôi chưa từng coi anh là anh trai, nhưng chúng ta là người một nhà, tôi không muốn cứ thế mà làm tổn hại quan hệ...".
Phó Diệc Nhiên nghe được lời Vi Uy, anh có chút vui mừng, anh đã sớm biết trong lòng cô nghĩ như vậy, ít nhất hiện tại cô không khước từ, thế là đủ rồi. Hai người ôm tâm sự rời khỏi ngôi nhà, quay về nhà trọ, Vi Uy nói không muốn ăn tối, trốn về phòng, Phó Diệc Nhiên nán lại trước cửa phòng cô trong chốc lát rồi cũng trở vào phòng mình.
Tuy nói là ngây ngốc hai ngày, nhưng ngày thứ hai Vi Uy lại đòi về nhà, Phó Diệc Nhiên chỉ đành đáp ứng, cả hai người đều không nhắc đến chuyên kia một lần nào nữa. Về đến nhà, mẹ đã ở nhà, dường như mọi thứ đều không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-gio-dien-anh/249573/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.