Chương trước
Chương sau
Trần Anh Thiên xua tay. Hắn như nghe được chuyện hài hước liền đáp lại ngay tức khắc.

"Không có đâu, chúng tôi tất cả đều là bạn bè đơn thuần, hoàn toàn trong sạch luôn ha ha..."

Chu Yên Bác phồng má lên, hắn ta đáp trả lại ngay tức khắc.

"Gì vậy, tớ đang hỏi Thiện chứ có phải hỏi cậu đâu. Mau trả lời đi, Khắc Thiện, có hay không?"

Một mặt hào hứng quay sang Hào Khắc Thiện đang tối sầm mặt mũi say xỉn nấc cụt.

Nếu đúng như những gì Trần Anh Thiên nói, thì tình bạn khác giới giữa bọn họ thật hiếm có.

Cả đám bồng dưng đều im bặt, câu hỏi này khiến họ có chút ngượng ngùng nhưng cũng có chút tò mò.

Mai Ngọc Lam bỗng dưng lên tiếng để giải vây.

"Này, cậu hỏi gì kì vậy, dĩ nhiên là không rồi."

"Thôi mà, trò chơi thôi, tớ chỉ hỏi cậu ấy có hay không thôi mà, cậu đừng xoắn chứ."

Chu Yên Bác chỉ trỏ, hắn thúc giục Hào Khắc Thiện hãy mau nói ra sự thật.

Trong giờ phút này, không chỉ riêng những người khác chờ đợi hắn đưa ra câu trả lời mà ngay cả Lý Thừa Trung ngồi yên tĩnh ít nói từ nãy đến giờ khá tò mò muốn biết.

"Chỉ là...ừm... nên nói thế nào nhỉ..." Hào Khắc Thiện lúc này ngập ngừng lên tiếng.

Lý Thừa Trung đang rất chú ý lắng nghe, hắn hốc một ngụm bia nghe thử xem Hào Khắc Thiện định nói cái gì.

Hào Khắc Thiện hiện đã khá say, hai mắt hắn hơi lảo đảo, đầu óc thì choáng váng.

Tuy vậy về câu hỏi vừa rồi hắn lại nghe rất rõ, lời trong cuống họng rất muốn nói ra.

Chu Xuân Hạnh tò mò, cô ta lại thúc giục muốn Hào Khắc Thiện hãy mau chóng trả lời.

Hào Khắc Thiện ôm đầu, hắn nấc lên một cái rồi định nói gì đó.

Nhưng đột nhiên dường như lại thay đổi ý định, hắn có ý định với tay lấy cái ly rượu trên mặt bàn để uống chịu phạt.

Lý Thừa Trung đột nhiên ngăn Hào Khắc Thiện lấy ly rượu, hắn giật lấy ly rượu đó rồi nốc hết cả ly khiến cả bọn ngỡ ngàng.

"Này, sao tự nhiên lại cứu cậu ấy vậy?" Ngô Đức Anh cất lời.

Lý Thừa Trung uống cạn ly rượu rồi sầm mặt lại, ánh mắt có chút cau có hỏi hắn: "Tớ đã uống rồi, vậy nên tớ muốn hỏi lại cậu một câu..."

Hào Khắc Thiện mắt nhắm mắt mở ngẩng đầu lên ra dấu "OK", hắn hơi chớp mắt rồi tò mò xem Lý Thừa Trung định hỏi mình câu gì.

"Vì sao cậu lại giả vờ như không có, cậu cố tình phải không?"

Nhận được câu hỏi kì lạ làm cho Hào Khắc Thiện đột nhiên hai mắt chớp chớp chăm chú nhìn Lý Thừa Trung rồi đột nhiên bật cười không rõ lý do.

Hắn thấy Hào Khắc Thiện bật cười, còn cười khảy hướng mắt về phía hắn và nhướn mày nói.

"Cậu đang hỏi cái gì vậy, tớ chẳng hiểu cậu hỏi gì hết..."



Chu Yên Bác cướp lấy lời của Lý Thừa Trung, hắn ta nói.

"Cậu ấy nói đúng rồi, đột nhiên cậu cướp lượt của tớ mà hỏi cái gì chẳng hiểu gì hết."

"Hãy trả lời câu hỏi của tớ trước đó đi, cậu từng thích một trong hai phải không? Hoặc là cho đến hiện tại cậu vẫn còn tình cảm với người đó?"

Lại một lần nữa, cả đám chờ đợi câu trả lời của Hào Khắc Thiện.

Trong khoảnh khắc ngại ngùng, Hào Khắc Thiện nhận thấy rằng tất cả mọi người ở đây đều đang rất mong chờ được hắn nói ra.

Đầu hắn gật gù mở không nổi con mắt, tay thì mân mê vuốt dựng ngược tóc mình lên mệt mỏi và cau mày, sau đó hắn đột nhiên thú nhận.

"Ưa có... tôi có đấy."

"Thì sao... hài lòng chưa hả?"

Cả đám bụm miệng lại vì tin tức gây sốc, ai cũng chớp mắt kinh ngạc tập trung nhìn về phía hắn.

Họ không thể nào tin nối một Hào Khắc Thiện kiêu ngạo thế mà lại thừa nhận tình cảm của mình đã bí mật che

giau suot hon hai mudi nam trdi.

Cuối cùng vì chính miệng hắn đã thừa nhận sự thật nên mọi người càng thêm tò mò "cậu ấy" trong lời thú nhận của hắn là nhắc đến ai.

Mặt mũi Hào Khắc Thiện trong khoảnh khắc ngượng ngùng này đỏ bừng hệt như xôi gấc lại tiếp tục lải nhải.

"Gì chứ, sao tôi lại có thể... đi yêu cái con người hở tí là đánh, là cãi, rồi chửi tôi nữa, sao tôi có thế..."

"Tôi đã giữ thân như ngọc suốt bao nhiều năm qua đến mức không dám hẹn hò với ai, bao nhiêu cô bám theo tớ...

dụ dỗ tán tỉnh tớ, thậm chí tớ còn chẳng dám liếc nhìn đến một cái."

"Tớ làm thế tất cả là vì ai cơ chứ... cho dù cậu ta có biết, hức... cũng chẳng để tâm đến đâu... ha..." Hào Khắc Thiện vừa nói vừa nấc cụt.

"Công chúa gì chứ, cậu ta là ác quỷ thì có..."

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên nở nụ cười nhạt nhẽo rồi thẫn thờ thở dài khiến cho bầu không khí càng thêm căng thăng.

Nghe được câu chuyện của hắn làm cho tất cả mọi người đều phải ảm đạm cụp mắt xuống, không ai lại nghĩ rằng vì yêu một người, hắn lại có thể hy sinh đến mức độ ấy.

Không hiểu vì sao nụ cười trên môi hắn khiến cho những người còn lại cảm thấy nó thật buồn bã và ảm đạm.

Để tránh cho cuộc trò chuyện càng thêm sầu thảm, cái chai lại tiếp tục được xoay tiếp đến người khác.

Xui thay đầu chai lại tiếp tục xoay về phía Hào Khắc Thiện.

Tất cả mọi người ai cũng im lặng, không ai dám hé lời hỏi hắn câu nào ngoại trừ Chu Xuân Hạnh, một người ngoài cuộc rất hứng thú về chuyện tình cảm của người khác.

Bởi vì cô ta rất hứng thú về chuyện tình cảm giữa bạn bè khác giới, nên cô ta đã gặng hỏi Hào Khắc Thiện thêm một lần nữa.

"Liệu thầy có thể tiết lộ thêm một chút nữa được không, thầy Hào? Người mà thầy nói đến là ai thế?"



Hào Khắc Thiện lúc này đã đỏ mặt tía tai vì rượu, do tửu lượng khá kém nên trong cơn mê sảng hắn đã không

dinh hinh duoc day la dau nนa.

Và với câu hỏi này hắn không thể trả lời được.

Nhưng nếu không trả lời, hắn sẽ phải uống tiếp.

Khi Hào Khắc Thiện định với tay lấy ly rượu để chịu phạt thì Chu Xuân Hạnh đã chề môi chán nản vì biết rằng hắn không có ý định tiết lộ sự thật.

Đúng lúc hắn định cầm ly rượu lên, Đào Thiên Vy đã giật lấy ly rượu từ tay hắn rồi một hơi uống cạn.

Từng giọt rượu đi vào trong khoang miệng đến phảng phất mùi vị cay nồng và trôi tuột thẳng xuống vào trong cổ họng.

Cả đám đã bàng hoàng với hành động này của Đào Thiên Vy, tự hỏi cô đang làm gì, bởi vì từ trước đến giờ cô rất ít khi động vào thức uống chứa chất kích thích, nhất là rượu.

"Vy à!" Lý Thừa Trung nhăn mặt lớn tiếng.

"Nè cậu..." Trần Anh Thiên ngỡ ngàng.

"Cậu sao lại uống thay cho cậu ta vậy?"

Ngô Đức Anh sững sờ hỏi, hắn chưa từng thấy cô uống rượu bao giờ nên rất sốc khi thấy cô uống cạn cả một ly rượu như vậy.

Mặt khác, Hào Khắc Thiện đột nhiên khó hiểu quay sang nhìn Đào Thiên Vy rồi đặt tay lên người cô.

Hắn mắt nhắm mắt mở nhìn cô trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

"Cậu đang... làm cái gì vậy hả?"

Cô chỉ cười rồi nói với tất cả mọi người, kể cả hắn.

"Mọi người không thấy rằng cậu ấy không muốn tiết lộ hay sao, với lại cậu ấy đã say lắm rồi, sợ rằng ngày mai sẽ không tỉnh lại được mất, mọi người đừng ép... cậu ấy nữa nhé."

Cả đám nghe được câu trả lời thì tỏ ra giận dỗi vì quá chán phèo, không có gì thú vị cả.

Mặt khác, Mai Ngọc Lam lại tỏ ra nghi ngờ với hành động vừa rồi của Đào Thiên Vy, chẳng lẽ cô ấy đã biết gì đó rồi mà lại không nói cho cô biết.

Lý Thừa Trung khi chứng kiến hành động cứu bồ của Đào Thiên Vy, hắn không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy không vui một chút nào.

Nét buồn được thể hiện rõ qua biểu cảm, chỉ là không ai chú ý đến.

Riêng Hào Khắc Thiện lại cười khảy, hắn bỗng dưng nảy lên ý định muốn đi tăng hai.

"Hay là chúng ta đi tăng hai hát karaoke đi nhỉ, mấy cậu thấy sao?"

Vì có rất nhiều người đã uống rượu nên không thể lái xe, thật may ở đây có tất cả tám người nhưng chỉ có ba người lái xe, còn lại đều bắt phương tiện khác đến đây nên những người lái ô tô phải đành chở họ đến chỗ hát karaoke.

Sau khi đến quán karaoke để tiếp tục tăng hai, bởi vì cái đám kia đã say xỉn gần hết, chỉ còn mỗi Đào Thiên Vy là còn tỉnh táo, thế nên cô phải tính tiền trước.

Dáng vẻ bực bội thầm chửi nhẩm trong miệng vì cái đám ham chơi đó chưa gì đã hại cô tiêu hết một số tiền kha khá.

"Lại tốn tiền nữa rồi, thật tình cái đám này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.