Chương trước
Chương sau
Đào Thiên Vy có cảm giác mình như kẻ ngoài cuộc, đây là lần đầu tiên cô bị cho ra rìa nên có chút sững sờ

Hào Khắc Thiện thấy sắc mặt của Đào Thiên Vy có nét u buồn, hắn liền vội vã giải thích.

"Không phải là tụi tớ không nói, mà là do cậu ở bên nước ngoài bận rộn, tụi tớ cũng không dám làm phiền cậu chỉ vì có mỗi một chuyện cỏn con này."

Đào Thiên Vy nghe được lời giải thích đó ngẩn người hiểu ra, cô gật đầu rồi "ừm" một cái.

"Nhưng mà tớ vẫn không chịu đâu đấy." Cô lườm Hào Khắc Thiện ngồi ở bên cạnh một cái.

"Không chịu thì cậu tính làm gì, đánh nhau hả?"

Hào Khắc Thiện đưa cơ ngực lên định đe dọa Đào Thiên Vy, ngược lại Đào Thiên Vy cũng không vừa, cô tháo một chiếc guốc ra định dùng nó đập lên đầu hắn.

Vừa dọa hắn xong thì thấy hắn có chút lưỡng lự, ánh mắt đảo liên hồi nên cô cũng đành thôi hành động trẻ con lại, cô lườm liếc hắn rồi xùy một cái ghét bỏ.

"Còn không mau kể, bày đặt giấu ai nữa?"

Đào Thiên Vy vẫn tò mò chuyện lúc trước của Ngô Đức Anh khiến cả đám thấy không thể không kể cho cô nghe.

Về cái quá khứ điên cuồng đã từng muốn giết chết cậu ta.

Trần Anh Thiên xung phong kể, dù sao cô cũng cần phải biết chuyện này.

"Chuyện bắt đầu từ sáu năm trước, khi đó..."

Ngô Đức Anh khi đã trở thành một giáo viên đứng lớp được bốn năm, hắn lúc ấy đã gặp gỡ và hẹn hò với một luật

su.

Hai người gặp nhau do người em họ của hắn phải ra hầu tòa vì tội có ý định mưu sát đồng nghiệp nhưng bất thành.

Vị luật sư khi ấy chịu trách nhiệm bào chữa cho em họ của hắn chính là người yêu cũ trước đây.

Hai người họ vì vụ án của em họ hắn mà đã qua lại nhiều lần giữa hai nhà và cuối cùng giữa họ cũng đã nảy sinh tình cảm với nhau.

Khi trải qua mật ngọt được gần sáu năm, vào ngày kỷ niệm yêu nhau của lần thứ sáu, ngay trong nhà hắn, người yêu cũ của hắn đã hôn say đắm một người đàn ông khác và lên giường với hắn ta.

Lúc ấy, hắn như mất trí đến mức muốn dùng lưỡi dao xuyên qua tim của người đàn ông kia. Nào ngờ còn chưa kịp cầm đuôi cán đã vứt xuống vì cảm thấy thật bẫn tay mình.

Ngô Đức Anh của khi đó đã gần như trở thành cái xác không hồn mất lặng khỏi trường học khoảng chừng nửa năm.

Bởi vì khi ấy hắn không chỉ bị người yêu lừa dối mà người em họ của hắn cũng bị đổ oan và phải chịu cảnh tù ngục.

Họ hàng nhà hắn đã phát tiết đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hắn vì đã yêu kẻ thù của cả dòng họ.



"Vậy cô luật sư kia đã ngoại tình với kẻ sát nhân thực sự sao?"

"Không phải là sát nhân, khi phát hiện ra thì mới biết cô ta thật ra là chị gái nuôi của tên sát nhân đó. Còn người tình kia mới là người yêu của cô ta, cô ta đã giấu hết mọi thứ và biến Đức Anh thành kẻ thứ ba."

"Lý do cô ta làm vậy là vì muốn để em trai thoát khỏi cảnh tù ngục mà đã tiếp cận cậu ấy rồi dùng đủ mọi cách phi tang chứng cứ sau đó dùng những bằng chứng giả để kết tội em họ cậu ấy nhằm để cho em trai mình thoát tội."

Đào Thiên Vy vẫn cảm thấy khó hiểu, theo như cô biết người em họ đó không thân thiết gì với Ngô Đức Anh sao có thể dùng cách tiếp cận hắn để phi tang chứng cứ được.

"Đó là do cậu không biết thôi, thật ra Đức Anh đã là người đứng ra chịu sào để giúp người em họ chứng minh được rằng mình vô tội, nhưng xui thay mọi chứng cứ đều bị cô ta nuốt sạch."

Thông tin này thật quá sốc đến mức khiến Đào Thiên Vy phải câm nín, không biết nên nói gì.

Trần Anh Thiên lúc này lên tiếng: "Giá như khi ấy Thừa Trung nhờ ba cậu ấy giúp Đức Anh, giờ này có lẽ cậu ấy đã không phải dính vào cái quá khứ ám ảnh kia."

"Cậu ta cũng sẽ không trở thành một tên ám ảnh với những lời dối trá và sợ rằng ai đó sẽ phản bội mình."

Mai Ngọc Lam cũng tiếp câu, cô nói: "Tiếc rằng khi ấy Thừa Trung cũng đang đi công tác nước ngoài, dù sao cậu ta cần phải thi lấy bằng tiến sĩ quốc tế, nên mới không biết chuyện này."

Chu Xuân Bác mới thắc mắc, hắn chen vào giữa hỏi: "Liên quan gì đến Thừa Trung mà nhờ cậu ấy giúp vậy?"

"Thì gia đình cậu ta đều là luật sư, cả nhà bố mẹ, anh trai cậu ta đều là luật sư, ngoại trừ cậu ta ra, dù sao thì nhờ cậy người quen vẫn an tâm hơn."

Lúc này, Chu Xuân Bác liền nhớ ra, hắn liếc nhìn Lý Thừa Trung một cái rồi tỏ ra ngưỡng mộ.

"Ưa nhỉ, nhưng mà giờ chuyện này sao rồi?"

"Thì ốn rồi, nhờ bố của Thừa Trung mà vụ án đã được lật lại, em họ của Đức Anh đã được giải oan, còn cô luật sư kia đã bị bỏ tù vì tội đồng lõa."

Hào Khắc Thiện kể lại sự việc cho cả đám nghe.

Chu Yên Bác và Đào Thiên Vy thở phào nhẹ nhõm khi nghe được một kết cục tốt đẹp, thật may mắn cho Ngô Đức Anh.

Một lát sau, từ bên ngoài cả Ngô Đức Anh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Xuân Hạnh bước vào, cảnh tượng này khiến cho cả đám phải cứng đơ như khúc gỗ nhìn chằm chằm.

"Tình cảm ghê nhỉ?"

Trần Anh Thiên bất mãn có một chút ghen tị đáp lại, hắn tiếp tục ăn giả vờ như không thấy.

Ngô Đức Anh mặc kệ cả đám mà dịu dàng để Chu Xuân Hạnh ngồi xuống bên cạnh mình, còn Trần Anh Thiên bị đuổi qua ngồi bên cạnh chỗ với Chu Yên Bác.

Tất cả mọi người ngồi vừa ăn vừa uống thêm chút rượu, khi có cơn men say trong người thì Chu Xuân Hạnh bỗng dưng đề nghị cả đám cùng chơi với nhau một trò chơi.

"Hay là chúng ta cùng chơi trò nói thật đi, người không muốn nói sự thật phải uống một ly rượu đầy coi như là phạt, mọi người thấy sao hả?"

Cả đám nhìn nhau rồi gật đầu tán thành.



"Ok, chốt!"

Trò chơi đã bắt đầu, trên bàn là chai rượu rỗng được xoay đều cho đến khi mũi chai dừng lại.

Lúc này, đầu chai dừng lại hướng đến Ngô Đức Anh, nhân vật chính bất đắc dĩ của buổi tiệc hôm nay.

Cả đám cười phá lên thích thú có người chưa gì đã ra câu hỏi cho hắn.

"Này, giữa cậu và cô Chu đây, có phải cậu là người tỏ tình trước phải không?"

Mai Ngọc Lam đặt câu hỏi cho Ngô Đức Anh khiến hắn bỗng chốc đỏ mặt.

Tuy vậy, hắn rất nhanh liền trả lời.

"Sai rồi, là cô ấy tỏ tình trước."

Cả đám đều kinh ngạc trước tin tức vô cùng sốc này, người thì bụm miệng, người thì trợn mắt, người thì không thế khép mồm lại.

"Đỉnh ghê, cô Chu đỉnh thật đấy, có thể thuần hóa con hổ dữ của nhóm chúng ta."

Trần Anh Thiên vừa cất lời thì Ngô Đức Anh đã phải ngó sang chưa gì trừng mắt với hắn một cái.

"Ha ha giỡn... giỡn thôi mà!"

Sau một hồi quay, vừa vặn lúc này cả đám cũng đã say xỉn gần hết.

Và đầu chai hiện được xoay, nó đã xoay về hướng của Hào Khắc Thiện, người hiện tại đang bị vùi dập trong cơn men say.

Hào Khắc Thiện ngửa cổ lên không cam tâm, hắn nấc cục lên một cái trong trạng thái mặt mày đỏ bừng dù đã khá say.

"Được rồi mấy cậu cứ hỏi đi, tớ sẽ trả lời hết!"

Mai Ngọc Lam, Chu Xuân Hạnh, Chu Yên Bác, Trần Anh Thiên và Đào Thiên Vy bỗng chốc hú hét lên vì thích thú.

"Được đấy, để xem nào..."

Hào Khắc Thiện gãi đầu, hắn đang ngóng chờ xem mọi người sẽ hỏi mình câu hỏi hóc búa gì.

Thì ngay lúc này, Chu Yên Bác đã xung phong đặt câu hỏi, hắn ta đã thắc mắc một điều mình đã từ rất lâu, hôm nay nhân cơ hội quý giá này nhất định hắn ta phải hỏi cho bằng được.

"Nhưng mà tôi vô cùng thắc mắc một chuyện từ rất lâu rồi, đó là mọi người đã chơi cùng nhau được hơn hai mươi

ทลท..."

"Chẳng lẽ không có gì xảy ra sao... ý tôi là Khắc Thiện à, trong nhóm cậu có đến hai cô gái, cậu đã từng thích ai trong số họ chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.