Chương trước
Chương sau
Trước mắt Hào Khắc Thiện là hình ảnh quá đỗi tình cảm và thân mật của Trần Anh Thiên và Đào Thiên Vy.

Hai người họ hạnh phúc đút cháo cho nhau ăn, còn đùa giỡn với nhau giống hệt như một cặp đôi mới yêu.

Không hiểu sao khóe môi của hắn không tự chủ được mà cong lên.

"Gì vậy trời, sao không mở cửa vào nhẹ nhàng thôi, hết cả hồn à?"

"Sao cau con chua ve nua?"

Trần Anh Thiên hỏi Hào Khắc Thiện đột nhiên xông vào mà không gõ cửa.

"Hai cậu vừa làm cái gì đó?"

"Gì mà đút cho nhau ăn... già rồi mà còn làm mấy trò đó, kì cục..."

Thấy được Hào Khắc Thiện cứ nói cái gì khó hiểu, Trần Anh Thiên cảm thấy không hiểu lắm.

Hắn ta liếc qua Đào Thiên Vy rồi lại dời ánh mắt đến cái người đang đứng yên với biểu cảm khó ở bực tức kia.

Tấm lưng của hắn ta dựa vào ghế sô pha chỉnh kính cận rồi hất cằm hỏi.

"Đút cho nhau ăn thì sao, tụi tớ có phải người ngoài đâu?"

"Tớ biết nhưng cái này cũng quá... nói chung không được hay ho cho lắm." Hào Khắc Thiện hất cằm lắp bắp đáp lại.

Trần Anh Thiên và Đào Thiên Vy chớp chớp mắt, hai người nhìn nhau rồi lại cùng nhìn về phía hắn.

Rốt cuộc ý của Hào Khắc Thiện là gì đây?

"Cậu bị cái gì vậy, hành xử kì lạ quá đấy?"

Trần Anh Thiên lớn giọng không hiểu hỏi lại.

"Tóm lại thì..."

Đột nhiên Hào Khắc Thiện lái sang chủ đề khác.

Hắn hỏi cả hai người về lịch trình ngày mai.

"Ngày mai là chủ nhật, hai cậu có định làm gì không?"

Trần Anh Thiên đột nhiên cười phụt rồi vô tư trả lời.

"Có chứ, mai tớ tiếp tục chăm sóc bố, dù sao mẹ tớ cũng yếu ớt không thể để mẹ tớ một mình coi bố được."

"Tất nhiên là cậu phải làm thế rồi, còn Vy cậu thì sao?"

"Ngày mai thì tớ vẫn ở bệnh viện làm việc tiếp thôi. À... cái Lam ấy, tớ thấy cậu ấy dạo gần đây khá bận nếu có gì cậu tiện thì hỏi thăm cậu ấy dùm tớ nhé. Tớ sợ cậu ấy mệt thôi."

Hào Khắc Thiện bỗng khựng lại khi nghe lời nhờ vả của Đào Thiên Vy.



Hắn đột nhiên nói.

"Thật ra không biết ai mới là người bận hơn ai nữa, cậu tự lo cho mình trước đi, thiệt tình."

Ngưng một lúc, hắn nói tiếp.

"Về phần Ngọc Lam, cậu không cần phải lo, chuyện đó..."

Còn chưa kịp nói hết câu thì Hào Khắc Thiện đã bị Trần Anh Thiên cướp lời, hắn ta thản nhiên nói.

"Cậu khỏi lo, cậu ta với cái Lam lúc nào chẳng đi với nhau, ở đâu cũng kè kè đi ăn tối, đi chơi. Cậu biết gì không hồi trước khi cậu về nước có một lần tớ đã bắt gặp cậu ta với Ngọc Lam ngồi cùng nhau ở công viên gần nhà Ngọc Lam, hai người họ còn nói chuyện vui vẻ và ăn cá viên chung với nhau. Nhìn thấy cảnh đó, tớ còn tưởng hai người họ là một đôi luôn đấy."

Đào Thiên Vy đang uống nước bỗng bị sặc, cô đột nhiên cười phá lên rồi vỗ liên tục vào người Trần Anh Thiên vì cảm thấy chuyện này quá đỗi vô lý.

"Này thật á, trông họ giống như một cặp đôi á?"

"Tớ thấy Thiện với Lam cứ như tớ với Thiện suốt ngày cãi nhau, hai người họ có thể quen nhau được sao?"

Thấy được Đào Thiên Vy cười nắc nẻ làm cho Trần Anh Thiên tiếp tục thêm thắt cho câu chuyện càng mặn mà hơn.

"Tớ cũng nghĩ như cậu, mà lúc đó trông hai người họ thật sự rất giống luôn. Nhìn sang một góc khác tớ còn tưởng hai người họ đang hôn nhau luôn đó."

"Vậy á ha ha ha..."

Cả hai người cười nói vui vẻ mà không biết rằng cái người nào đó hiện đang rất bực bội đến phát điên, hai bàn tay của người đó dần siết chặt lại thành quyền.

Rầm!

Bỗng cái cửa bị đóng sập lại một phát mạnh, người cũng tức tối bỏ đi mất dạng khiến cho hai con người ngồi ở đằng kia giật hết cả mình.

"Cậu ta tự nhiên nổi cơn điên gì vậy?" Đào Thiên Vy hốt hoảng nói.

"Ai mà biết, chắc chạm phải dây thần kinh nào đó ở trong não rồi ý mà. Thôi chúng ta cứ ăn tiếp kệ cậu ta đi."

Trần Anh Thiên cũng gãi cố khó hiếu rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

Cả hai lại tiếp tục vừa cười giỡn rồi ăn cho hết đống cháo đã đặt mua khi nãy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mặt khác, ở trong căn hộ riêng của mình, ở trên ghế sô pha Lý Thừa Trung cầm một khung ảnh gỗ với bức ảnh sáu người mặc bộ đồ tốt nghiệp cười rạng rỡ trong buổi lễ tốt nghiệp trung học.

Tay hắn sờ lên khuôn mặt của ai đó rồi tự thầm cười một mình.

Biểu cảm bỗng trở nên u tối buồn rầu vì nhớ lại cảnh tượng mình đã vô tình thấy được cách đây một tiếng trước.

"Há miệng ra nào em bé ơi để tớ đút cho nè."

"Cậu bị gì vậy tự nhiên đòi đút cho tớ ăn?"

"A a nào, ngoan ngoan..."

"Trời ơi, cái gì vậy, nổi da gà à ha ha ha..."

"Cứ coi như tớ đút cho cậu vì..."



Vì không thể xem nổi nên hắn đã lảng tránh và bỏ về, ngay cả đồ ăn trên tay cũng không thể mang đến cho người đó.

Nhớ lại cảnh tượng tình cảm ấy khiến hắn cười nhạt, ánh mắt hơi u buồn rũ xuống rồi lại chậm rãi cất khung ảnh lên kệ tủ.

Chẳng hiểu vì sao nội thất đơn giản cùng với bóng đèn mờ ảo ở trong căn phòng rộng lớn khiến bóng lưng cô đơn của ai đó càng hiện lên thêm rõ nét u sầu tội nghiệp.

Thời gian trôi qua không rõ đã trải qua bao lâu mà kì thi giữa kỳ đã gần diễn ra.

Chỉ còn ba ngày nữa là sẽ đến kì thi giữa kỳ một.

Tất cả học sinh đều đang rất cật lực chăm chỉ ôn tập cho kì thi giữa kì, ngay cả các thầy cô cũng tất bận tranh thủ ôn tập và ra đề thi cho học sinh.

Tại khu căn tin dành cho giáo viên.

Nhóm sáu người đều ngồi nghỉ ngơi giữa giờ giải lao, cả đám mệt mỏi, ai nấy cũng đều thiếu sức sống mặt mày đứa nào đứa nấy đều tái nhợt trông không khác gì cái xác sống.

Trần Anh Thiên năm gục trên mặt bàn, còn ngáp ngắn ngáp dài.

Mai Ngọc Lam không khác gì, mắt nhắm mắt mở hoàn toàn ở trong trạng thái không hề tỉnh táo.

Hào Khắc Thiện ngồi ở bên cạnh hai người họ, ngồi dựa lưng vào ghế thở dài.

Còn Ngô Đức Anh thì đeo kính hệt như ông cụ già đã cao tuổi, mắt dí sát vào cuốn sách không biết là xem cái gì.

Riêng Lý Thừa Trung và Đào Thiên Vy lại trông tươi tắn như không có gì, hai người thản nhiên uống cốc cà phê trong trạng thái tỉnh táo.

"Này sao hai cậu lại trông vui thế, tại sao chúng tớ mệt mỏi mà hai cậu lại tràn đầy sức sống thế kia được?"

Trần Anh Thiên bất mãn than vãn, hắn không thể chấp nhận chỉ có một mình hắn ở trong tình trạng thiếu sức sống như vậy.

"Chắc là do quen rồi." Đào Thiên Vy thản nhiên nói.

"Ở đại học còn mệt hơn như vậy, cậu thử dạy ở đại học đi rồi biết, chấm điểm cho hàng trăm sinh viên đấy, không dễ chút nào đâu."

Lý Thừa Trung uống một miếng cà phê rồi tỉnh bơ trả lời.

Cả hai khiến cả đám hận không thể nuốt sống.

"Quả nhiên là hai đại thần của chúng ta..." Ngô Đức Anh gật đầu chấp nhận số phận cất lời.

"Phải đó, nhớ lại hồi xưa bọn họ không cần học nhiều mà cứ liên tục đứng nhất nhì cả khối, lúc nào hai thứ hạng đầu cũng đều do hai cậu ta chiếm mất." Mai Ngọc Lam bĩu môi đầy bất mãn trả treo.

"Hai người này đáng ghét thật." Trần Anh Thiên bực bội nói.

Lý Thừa Trung cười trừ, hắn đắc ý đáp trả cả cái hội trẻ con này.

"Cái này người ta gọi là sinh ra đã như vậy rồi, không cần phải bực bội để tổn hại sức khỏe làm chi đâu."

Đào Thiên Vy thì cười cười, không biết nên nói gì.

Cuối cùng đã đến giờ vào lớp, kì thi gần kề cuối cùng đã bắt đầu trong hai ngày tiếp theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.