"Tiên sinh...." Hứa Thừa Yến nghẹn ngào, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Trước nay tiên sinh chưa từng thừa nhận mối quan hệ của bọn họ.
Hóa ra suốt 5 năm qua, tất cả đều do anh tưởng tượng.
"Sao tiên sinh có thể nói như vậy...." Hứa Thừa Yến cúi đầu, ngón tay siết chặt ga giường phía dưới.
Tiên sinh thật quá tàn nhẫn.
"Yến Yến." Hạ Dương giơ tay, xoa gáy của người thanh niên, "Chúng ta sống với nhau, nhiều nhất chỉ có thể xem là bạn giường của nhau."
Giọng điệu của người đàn ông quá vô tình, Hứa Thừa Yến đã không muốn nghe nữa.
Đối với tiên sinh mà nói, anh cũng chỉ là một bạn giường.
"Tiên sinh, em mệt rồi." Hứa Thừa Yến có chút trốn tránh xoay người, chui vào trong chăn, không muốn nói chuyện.
Hạ Dương vẫn ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vỗ người thanh niên qua lớp chăn, nhỏ giọn nói, "Đừng nghĩ mấy chuyện lung tung đó nữa, nhớ uống thuốc."
Nói xong thì Hạ Dương đứng dậy, rời khỏi phòng.
Còn lại một mình Hứa Thừa Yến ở trong phòng ngủ, nhắm hai mắt, cuộn tròn người lại.
Qua một lúc lâu Hứa Thừa Yến mới dần bình tĩnh lại, mệt mỏi ngồi dậy, lấy thuốc ở đầu giường.
Bên cạnh thuốc còn đặt một cốc nước, chẳng qua cốc nước ấm ban nãy giờ đã nguội lạnh.
Uống thuốc xong, Hứa Thừa Yến mặc thêm áo khoác, đi ra bên ngoài.
Trên hành lang tối om, chỉ có một tia sáng mỏng manh lộ ra từ thư phòng.
Cửa thư phòng không đóng, Hứa Thừa Yến từng bước đi qua, nhìn vào thư phòng, thấy người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-do-the-than-thu-gia-chet/384038/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.