Chương trước
Chương sau
Điện ảnh mà Khang Trần chọn gọi là 《 Ưng Thần 》, là một bộ phim hoạt hình.

Nháy mắt khi nhìn thấy hai chữ “Ưng Thần” to đùng trên màn ảnh, Thành Chích có chút sửng sốt, cậu nhịn không được liếc mắt qua, đột nhiên TM quả nhiên là do cảm xúc của đại lão.

Nếu nói Thành Chích được điều tốt gì khi ở trong nhà của Tào Vĩ, thì trừ bỏ không cần gọi đồ ngoài về ăn, đương nhiên còn có việc bị động tiếp nhận các loại thông tin của người nào đó từ Thẩm Hương.

Ví dụ như gần đây xuất hiện ở đâu hay làm gì, quan trọng nhất là —— quanh thân vị siêu sao đã tránh bóng này có các tác phẩm nào.

Gần đây việc mà fans đại lão thảo luận nhiệt tình nhất là tác phẩm điện ảnh《 Ưng thần 》 mà đại lão phối âm, chính là lúc đụng phải Thành Chích ở Điện ảnh Vô Cực.

Ừm —— trước mắt đúng là đang chiếu bộ phim này.

Bộ phim 《 Ưng Thần 》tại sao khiến cho Thành Chích kinh ngạc như vậy, nguyên nhân đơn giản là vì nó —— còn chưa công chiếu!

“Này có chút tùy hứng……”

Đại lão hơi hơi câu môi, vừa lúc bị Thành Chích bắt gặp, loại không gian lập lòe sáng sáng tối tối như trong rạp này khiến cho sườn mặt của Khang Trần ánh lên vô cùng thâm thúy.

“Lần đầu chiếu, em cùng tôi.”

Thành Chích cảm giác kỹ năng cua gái cấp thần của cậu ở kiếp trước giờ bị thua thành cặn bã trước mặt đại lão: “……”

Nếu không phải đại lão dùng chiêu này để cua cậu, cậu thật muốn ôm đùi đòi bái sư!

Lời nói bị trả trở về, trừ bỏ đại lão, ai còn sử dụng chiêu này chứ, đầu tư một bộ điện ảnh hoàn mỹ với giá mấy trăm triệu, cứ như vậy để Thành Chích độc hưởng trước, còn là VIP, VIP đến mức có đại lão bồi xem ở trên giường luôn.

Thành Chích cảm giác tim nhói lên một cái, không những kỹ năng tán gái bị nghiền áp, ngay cả thực lực về kinh tế cũng bị đối phương đè bẹp.


Phim bắt đầu truyền ảnh, cốt truyện biến đổi, nguyên bản Thành Chích còn vì siêu đãi ngộ mà cảm thấy không được tự nhiên nay cũng rất nhanh chăm chú vào, xem một cách say sưa.

Bộ phim《 Ưng Thần 》này, không nói tới cơ sở hoạt hình, hình ảnh và động tác đều vận dụng kỹ xảo của nước ngoài, còn mời chuyên gia hiệu ứng nước ngoài về tham gia chế tác, trừ bỏ hình ảnh và ánh sáng ra, cốt truyện cũng đánh sâu vào thị trường người xem, vô cùng hấp dẫn.

Bộ phim nói về các hậu đại của các bộ tộc ở đại lục hoang dã, chủ yếu về sự quật khởi của đại tộc Ưng Thần, mạch truyện trừ bỏ Ưng Thần, còn có các Thần Thú tộc khác, như Hổ Thần hay Lang Thần.

Ở bối cảnh các tộc tranh nhau như thế chân vạc này, thế lực tộc Ưng đã suy yếu, chỉ còn Ưng thiêu niên lưu lạc bên ngoài, bộ điện ảnh này nói về việc thức tỉnh thần lực của Ưng thiếu niên, trọng chấn lại bộ tộc Ưng Thần uy phong như thế hệ trước.

Loại câu chuyện chiến đấu nhiệt huyết này luôn hấp dẫn người xem, phim hoạt hình lần này do quốc nội sản xuất, lại có thêm đại lão Khang Trần lồng tiếng, quả thật là đại chiêu trò mà.

Lúc Thành Chích xem phim luôn đoán xem Khang Trần lồng tiếng nhân vật nào, thế nhưng dự đoán đều thất bại, phối âm đương nhiên có chút sai lệch với giọng nói gốc.

《 Ưng Thần 》có một cái BUG siêu việt tồn tại —— tộc Long Thần, Long Thần vừa ra tới, Thành Chích lập tức liền hỏi: “Long Thần là anh lồng tiếng đúng không?"

Thế nhưng thanh âm vừa vang lên chứng minh nó không phải.

Quả thực là ngay cả nghĩ cũng không nghĩ được loại nhân vật vô cùng tiêu sái cùng khó có thể kiềm này lại là Khang Trần: “…… Rốt cuộc anh phối ai thế?”

Khang Trần nháy mắt với cậu, ánh mắt như tỏa ra tia sáng, anh đặt ngón trỏ trước môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Điện ảnh chiếu được một nửa, trên màn ảnh xuất hiện một con Hắc Mãng thật lớn, Hắc Mãng bò qua núi sông, nơi đi qua đều trở thành phế tích, hắc khí lượn lờ xung quanh, Hắc Mãng hóa thành một nam tử áo đen, dưới vạt áo nở rộ đóa hoa như huyết sắc, khuôn mặt âm trầm tà mị, vừa đáng sợ vừa hoặc nhân.

Hắn mở miệng, nói với vai chính nằm trên đất: “Muốn chạy trốn sao? Ngươi cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta dễ dàng vậy sao?”

Thanh âm kia dần dần tiến vào lỗ tai khiến Thành Chích không khỏi rùng mình một cái, ánh mắt lại nhìn về bên phải, đại lão đang nhìn thẳng về phía cậu.

Anh hé miệng, nói lời kịch hệt với trong điện ảnh. “Ngươi cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta dễ dàng vậy sao?”

Phối âm sống, không sai lệch chút nào so với trên phim.

Thành Chích mở trương hai mắt nhìn, trong lòng cứ như bị người ta bổ một phát, rung rẩy như một cái lò xo, nhảy tới nhảy lui tán loạn cả lên.

Cậu vội vàng dời mắt lại trên màn ảnh, tiếp tục xem phim.

Sau khi biết được đại lão phối Huyết Hoa Hắc Mãng xong, Thành Chích cảm giác mình giống hệt Ưng thiếu niên trong phim, chỉ cần vừa nghe thấy âm thanh của Hắc Mãng là sợ tới mức giật cả mình.

Cuối cùng Ưng thiếu niên cũng đánh bại Huyết Hoa Hắc Mãng, và sau đó, Ưng thiếu niên vinh danh Ưng Thần, đứng tỉa lông trên hoang mạc, điện ảnh kết thúc.

Ưng thiếu niên thật ngưu X, nhưng Thành Chích cũng không chắc lắm bởi vì sau khi điện ảnh kết thúc, bên tai cậu còn quây quẩn 2 câu thoại kia của đại lão.

Mẹ nó, quả thực đáng sợ!

“Thì ra là anh…… Không phải Long Thần, mà là đại phản diện, sau khi điện ảnh chiếu, Huyết Hoa Hắc Mãng khẳng định sẽ lên hot search.” Thành Chích không tìm được lời nói, nỗ lực giảm bớt sự khẩn trương mới dâng lên. “Doanh thu phòng vé cuat bộ điện ảnh này có thể vượt qua 1 tỷ.”

Đại lão thuận theo đề tài của cậu, thong dong mà nói: “10 tỷ.”

Thành Chích chưa kịp phản ứng: “……”?? Bao nhiêu?

Đại lão lặp lại một lần nữa: “10 tỷ.”

Thành Chích nghe rõ ràng rành mạch nhưng do á khẩu không thốt ra được lời nào: “……” Không hiểu lắm lòng tự tin của đại lão anh.

Đại lão cũng không để ý nhiều trạng thái phun tào của Thành Chích, anh tua lại đoạn trước, tới đoạn Long Thần lên sân khấu, nhẹ nhàng nói: “Em nghe.”

Long Thần khí phách nghiêm nghị chiếm cứ ở thế trên, xuống phía nhìn xuống vạn vật phía dưới, khinh thường mà nói: “Vạn vật với ta, chỉ có thể thần phục, trước mặt bản thần, không cho phép kẻ nào đứng thẳng, tất cả quỳ xuống!”

Thanh âm này cao quý hùng hậu, trầm thấp như giọng của Khang Trần, nhưng lại hơi khác biệt về phong cách.

Thành Chích chớp chớp mắt: “Đây là ai?”

Đại lão: “Tiêu Tác Nhân.”


Thành Chích nghe xong cảm thấy rất quen tai nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra: “Anh ta đáng giá anh mang ngược sao?”

Đại lão kết thúc buổi chiếu phim, tùy ý nói: “Bộ điện ảnh này, tôi 5 tỷ, anh ta 5 tỷ.”

Thành Chích trợn mắt hốc mồm, cảm giác tên người này càng thêm quen thuộc.

Thành Chích nhớ rõ bữa tiệc đóng máy của 《 Phượng Tê Ngô 》, Đào Ngữ Vọng từng nói qua một lần, anh nói thần tượng của Sầm Tiếu là lão tổng Tiêu Tác Nhân của Truyền thông Vạn Nhạc, còn nói anh ta là Khang Trần……

“Sư đệ?”

Khang Trần gật đầu nhẹ: “Tôi muốn giới thiệu cho 2 người biết nhau, không lâu lắm đâu.”

Thành Chích hoàn toàn không sờ được mạch não của đại lão: “…… Tại sao?”

Dựa theo cách nói của Đào Ngữ Vọng, địa vị của Tiêu Tác Nhân ở giới giải trí ngang ngửa với Khang Trần, hai người là người đứng đầu của hai công ty, fans cơ hồ chiếm toàn bộ các nữ giới độ tuổi tầm trung ở Trung Quốc, loại người này thì đại lão giới thiệu cho cậu làm gì chứ.

Thành Chích yên lặng ngẫm nghĩ, thuận tiện âm thầm suy tư, nếu là sư đệ của đại lão vậy hẳn là kêu nhị lão.

Đại lão thẳng thừng đáp lại vấn đề của Thành Chích: “Khoe khoang một chút.”

Đông chí Thành Chích đồng chí bị rối loạn suy nghĩ đến mức không nghĩ ra được điều gì: “……”

??? Khoe một chút??

Đại lão kịp thời bổ sung thêm một câu: “Anh ta 31 tuổi, còn độc thân."

Thành Chích ngồi trước mặt ‘Khang đại lão bây giờ đã 30 tuổi nhưng cũng TM độc thân’: “……”

Thật muốn biết tại sao anh lại cảm thấy ưu việt hơn anh ta!

Nói cứ như anh chả phải độc thân vậy!

Nội tâm Thành Chích phun tào mãnh liệt xong có chút phát ngốc, đang tự hỏi xem khoe khoang một chút và người kia độc thân có liên quan gì với nhau, sau đó lại sinh ra lo lắng nguy cơ mãnh liệt về sự an toàn của cúc hoa nhà mình.

“Tôi phải nhấn mạnh một lần nữa, tôi, Thành Chích, thẳng, vô cùng thẳng! Hơn nữa thà gãy chứ không chịu cong! Bẻ cũng vô dụng, một khi bẻ sẽ gảy đó!”

Đại lão: “Nga.”

Thành Chích cảm thấy mình cứ như ‘đàn gảy tai trâu’: “……”

Mẹ nó người này thiệt đáng sợ!

Sau khi xem xong trận điện ảnh này, không chờ Thành Chích nói muốn đi, Khang Trần đã tỏ ý muốn đưa Thành Chích về nhà.

Thành Chích ngũ vị tạp trần, ngồi trong xe cả nửa ngày cũng không biết rốt cuộc đêm nay mình đã làm những gì.

“Đi đâu đây, Tiểu Chích.”

Hai chữ Tiểu Chích lăn từ miệng của đại lão ra khiến cả người Thành Chích giật cả mình, cậu giương mắt, nhưng ánh nhìn lại trật với tần suất của đại lão.

“Đại lão……”

Đại lão: “Gọi tôi là Khang Trần.”

Luôn cảm thấy nếu gọi tên này ra sẽ vỡ đi một phòng tuyến - Thành Chích: “…… Này không tốt lắm đâu, tôi mới 22, anh đã 30, lại nói anh còn là ông chủ của tôi…… Nghe có chút không tôn kính.”

22 là tuổi tác sau khi trọng sinh của Thành Chích, là một tiểu thịt tươi đúng nghĩa, cậu cố ý nhắc đi nhắc lại mãi con số này, cứ như muốn phản kích với đại lão vậy.

Đại lão ngẫm nghĩ một hồi: “Cũng đúng, gọi ca ca đi.”

Thành Chích thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: “Khang Trần! Khang Trần! Đi đi đi! Về nhà về nhà!”


Khang Trần mở hướng dẫn ra, sau khi xe khởi động, Thành Chích mới nhận ra đây là xe của Tào Vĩ nên đương nhiên sẽ bật địa chỉ của Tào Vĩ đầu tiên.

Sao cậu có thể trở về nhà Tào Vĩ được, xe này cũng không biết lấy đến như thấy nào, giờ nếu ngồi xe này về, hơn nữa còn do Khang đại lão đưa về, nếu để Thẩm Hương trông thấy, đêm nay chắc chắn sẽ mất ngủ.

Thành Chích gấp gáp gọi đại lão lại, sửa lời: “Vẫn nên về nhà tôi đi, về chung cư của tôi.”

Đại lão liếc mắt nhìn qua: “Địa chỉ thứ nhất không phải nhà em?”

Thành Chích không biết chút gì về nội tâm của đại lão: “Không phải, trừ lúc đóng phim với đoàn phim, tôi đều ở chung với người đại diện.”

Đại lão: “Nga.”

Đại lão: “Quá đáng.”

Thành Chích bị thua thê thảm trước mặt đại lão: “……”

Cái quỷ gì nữa vậy!?

Đại lão: “Dù là người đại diện cũng cần có cuộc sống riêng về đêm, em làm vậy là không tốt.”

Thành Chích vừa cảm thấy có đạo lý vừa cảm thấy ‘liên quan mọe gì anh’: “……”

Cho nên?

Đại lão: “Đi thôi.”

Không.

Nói xong anh đạp ga, dựa theo hướng dẫn mà chạy, rõ ràng tiếp theo nên nói chút gì đó, thế nhưng đại lão lại cố tình không phun ra chữ nào.

Thành Chích nghẹn đến cả người đều khó chịu.

Không việc gì ghét hơn việc nói chuyện chỉ nói một nửa!

Thành Chích hung hăng trợn trắng mắt, cùng đại lão ở chung khiến cậu không thể khống chế mà xem thường liên tục, vốn dĩ cậu còn trộm xem thường, hiện tại chỉ muốn lật mắt cho Khang Trần xem.

Thấy không, xem thường cấp bậc nữ thần, dành cho anh đấy!

Thành Chích cầm di động lên, chuẩn nhắn WeChat cho Tào Vĩ nói đêm nay không về, vừa bật di động lên, đã thấy mấy tin nhắn chưa xem từ Tào Vĩ.

—— Em ở đâu vậy, sao không gọi cho anh.

—— Về sớm chút đi, chị dâu chừa phần cháo cho em đó.

Cách đây hơn một giờ, Tào Vĩ lại nhắn thêm một tin.

—— Trailer đầu tiên của《 Phượng Tê Ngô 》công bố rồi, nhớ chia sẻ nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.