Từ khi bước vào cửa nhà của Khang Trần, Thành Chích dùng toàn thân từ trên xuống dưới để minh họa cho câu nói đứng ngồi không yên.
Mỗi một bộ phận đều diễn vô cùng đạt, từng thớ cơ bắp cứng lại như gạch đá, cậu hận đến mức không thể tới xoạc chân cho người ta xem để biết mức độ trứng đau mãnh liệt của cậu là như thế nào.
Tại sao đầu óc của cậu lại không linh động như thế chứ!
Khi Khang Trần nói muốn ăn cơm chung với cậu, nhẽ ra cậu đã phải biết, còn chỗ nào còn có thể làm cơm ngoài nhà ra chứ!
Ừm -- đại lão đã mang mình tới nhà của anh.
Là vị đại lão trong giới giải trí có ba trăm triệu fans, đã mang Thành Chích, lãnh về đến nhà rồi!
Cảm động không?
Không dám động! Không dám động!
Nói đúng ra thì mối quan hệ của Thành Chích và anh chỉ là mối quan hệ mới gặp qua vài lần, chưa từng có tiếp xúc sâu đậm gì, thế nhưng anh lại mang Thành Chích về nhà. Nếu không hiểu ẩn ý điều này là gì, vậy Thành Chích đã không đủ chỉ số thông minh để làm nhân vật chính của chúng ta.
"Ngồi."
Thành Chích cứng đơ hết cả người, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn: "...... Nga."
Chờ Thành Chích ngồi xuống trên sofa xong, Khang Trần tùy ý lột bỏ áo khoác trên người ra, bật đèn phòng bếp, đeo tạp dề lên.
"Em ở bên ngoài chờ một chút nhé."
Tuy mới nãy nói có ý sẽ cùng đại lão làm cơm, nhưng trên thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-do-cau-ta-tro-thanh-sieu-sao-gia-gai/2578904/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.